Nhắc đến Phương Tiểu Ngư, trong lòng Mộc Du Dương chợt có một tình cảm phức tạp, sự áy náy ban đầu giờ đã chuyển thành cơn giận sau khi nhìn thấy hình ảnh trên tạp chí.

Anh kinh ngạc hỏi: “Thân phận của hai người hiện giờ, gặp mặt nhau không thấy ngại sao?”

“Nếu là với thân phận tình địch thì đúng là rất ngại.” An Ly nở một nụ cười như muốn đùa bỡn, “Nhưng nếu là hai nhà thiết kế giao lưu với nhau thì không ngại chút nào. Nếu đã là cô dâu do anh chọn thì chắc chắn không tầm thường, em tin cô ấy chắc chắn không phải loại người nhỏ mọn.”

Mộc Du Dương lặng lẽ uống một ngụm trà, không nói gì.

An Ly nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của anh, bèn e dè nói: “Nếu anh không muốn cho em và cô ấy gặp mặt thì thôi, em sẽ không gặp nữa.”

Mộc Du Dương nhẹ nhàng đặt tách trà xuống rồi nói: “Em hiếm có dịp về nước, muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần phải hỏi ý kiến của anh.

An Ly nở nụ cười thở phào nhẹ nhõm, cô trước nay luôn tự do làm mọi việc, chỉ có Mộc Du Dương là người duy nhất có thể trói buộc cô, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.

Tại chung cư, Phương Tiểu Ngư đang nằm trên ghế sô pha, lật xem tạp chí thời trang để kịp nắm trào lưu hiện nay, đây cũng là một việc quan trọng mà một nhà thiết kế thời trang cần làm.

Lạc Bảo Nhi đã quay lại trường mẫu giáo, sau việc trải qua ở hôn lễ, giờ cô thường ở nhà một mình, cần phải tìm việc gì đó để làm, nếu không thì tâm thần bất ổn, sẽ suy nghĩ lung tung.

Nhưng hôm nay, tinh thần cô không tập trung, tuy lật xem tạp chí nhưng trái tim thì đã mãi vân du ở chốn nào rồi.

Cô từ từ định thần lại, nhìn bộ quần áo một nam người mẫu đang mặc trong tạp chí, đột nhiên, gương mặt của nam người mẫu ấy lại từ từ biến thành mặt của Mộc Du Dương!

Phương Tiểu Ngư giật mình hét lên rồi ném quyển tạp chí sang một bên, mở miệng mắng chửi: “Mộc Du Dương, sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?”

Vừa mắng xong thì chuông cửa chợt vang lên, Phương Tiểu Ngư giật bắn cả mình, lầm bầm trong bụng rồi khó chịu quát: “Ai đấy?”

Người ngoài cửa không trả lời mà cứ tiếp tục nhấn chuông.

Phương Tiểu Ngư bực bội bước ra cửa, vừa mở cửa ra đã mắng: “Cứ nhấn chuông mãi thế, bà đây không bị điếc nhé!”

Phương Tiểu Ngư còn chưa nói xong câu đã chợt khưng lại, trợn tròn mắt nhìn người khách ngoài cửa.

Hay nói chính xác hơn là hai người khách.

Cả hai đều là những người đàn ông to con, cao trên một mét tám, mặc bộ đồ vét đen từ trên xuống dưới, còn đeo cả kính râm, nghiên nghị đứng ngay cửa, khí thế đáng sợ.



Mẹ ơi, đang đóng phim xã hội đen à? Hay là đóng phim Men in Black thế? Phương Tiểu Ngư thầm nghĩ.

Cô lập tức cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã hùng hổ, vội ngượng ngùng cười hỏi: “Hai anh tìm ai?”

Một trong số hai người đàn ông hỏi lại: “Cô là cô Phương Tiểu Ngư đúng không?”

Phương Tiểu Ngư e dè gật đầu, trong lòng nhẩm tính lại xem thời gian này mình có làm gì đắc tội với người không được đắc tội hay không, nhưng rõ ràng là không có.

“Tiểu thư nhà chúng tôi muốn gặp cô nói chuyện.” Người đàn ông còn lại tiếp lời.

Phương Tiểu Ngư ngơ ngác: “Cho hỏi tiểu thư nhà các anh là ai?”

“Là cô Michelle.” Người đàn ông mặc áo đen khi nói ra cái tên này thì tỏ vẻ rất cung kính.

An Ly khi ở nước ngoài luôn sử dụng tên tiếng Anh, ngoại trừ mẹ cô ra thì rất ít ai gọi cô là An Ly, thế nên các vệ sĩ cũng gọi cô bằng cái tên Michelle.

“Ai chứ?” Phương Tiểu Ngư hỏi lại bằng một giọng hơi chói tai, cái tên này quá xa lạ, cô nhất thời không nghĩ ra được.

Hai người đàn ông mặc đồ đen im lặng một lúc, Phương Tiểu Ngư dường như có thể cảm nhận được họ đang lừ mắt phía sau cặp kính râm kia, thật sự rất sợ họ sẽ nổi nóng lên mà hạ đo ván cô.

Cũng may người ta là vệ sĩ chứ không phải du côn, thế nên vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chính là cô An Ly.”

“À…” Phương Tiểu Ngư gật đầu, nhưng càng cảm thấy lạ hơn, “Cô ấy tìm tôi làm gì?”

“Gặp rồi cô sẽ biết, mời đi theo chúng tôi.” Người mặc áo đen nói rất mạnh miệng, không chút lễ độ nào.

Phương Tiểu Ngư có hơi không muốn đi, nhưng cô cũng muốn gặp thử để xem An Ly trong truyền thuyết này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nên bèn nhận lời: “Được, hai anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo đã.”

Sau đó Phương Tiểu Ngư cùng hai vệ sĩ đến một căn biệt thự nhỏ yên tĩnh.

Vệ sĩ dắt cô vào phòng làm việc của An Ly rồi rời đi.

An Ly trông thấy Phương Tiểu Ngư liền đặt bút xuống, nhẹ nhàng đẩy xe lăn qua chào hỏi: “Cô Phương, hoan nghênh.”

Phương Tiểu Ngư muốn nở nụ cười lịch sự chào hỏi, nhưng đối diện với người phụ nữ đã cướp chú rể của mình trước mặt bao nhiêu người, cô thật sự không thể nào cười nổi.



Cô bất giác đưa mắt nhìn đôi chân của An Ly, An Ly trông thấy ánh nhìn của cô nhưng không hề nổi giận, chỉ khẽ mỉm cười giải thích: “Đây là một tai nạn giao thông bất ngờ, trước đây tôi hoàn toàn có thể đi đứng bình thường.”

Việc có thể đi đứng đối với người khác mà nói là một việc hết sức bình thường, nhưng phát ra từ miệng của An Ly lại nghe như một việc gì đó rất đáng tự hào, Phương Tiểu Ngư nghe xong không khỏi cảm thấy xót thương.

Phương Tiểu Ngư bước đến ngồi đối diện với An Ly, ngắm nhìn một lượt căn phòng làm việc rộng rãi, nếu so với phòng làm việc mini của cô ở chung cư quả thực một trời một vực.

Cô lại quay sang nhìn mấy tác phẩm thiết kế trên giá vẽ, ánh mắt chợt sáng lên, liền cầm lấy một bức rồi tán thưởng: “Đây đều là tác phẩm của cô sao? Cô cũng là nhà thiết kế thời trang à?”

“Ừ.” An Ly khẽ đáp.

Phương Tiểu Ngư lật xem vài trang bản thảo rồi hỏi: “Giờ mọi người đều dùng máy vi tính để vẽ bản thảo, vậy mà cô vẫn cứ dùng bút, đúng là không dễ.”

An Ly mỉm cười nói: “Đối với thứ mà bản thân thích thì tôi luôn rất kiên trì.”

Phương Tiểu Ngư là người thông minh, nghe ra được ý khác trong câu nói của An Ly, bèn ngượng ngùng đặt bản thảo xuống rồi nói: “Hôm nay cô tìm gặp tôi, có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”

An Ly lại cười, gật đầu nói: “Được thôi, thiết kế thời trang trước nay luôn là ước mơ của tôi, hôm nay tôi tìm gặp cô cũng là vì chuyện đó.”

“Vì chuyện này sao?” Phương Tiểu Ngư không hiểu, cô còn tưởng An Ly muốn tìm cô là vì chuyện của Mộc Du Dương, đại loại như muốn tuyên chiến tranh giành với cô, nhưng không ngờ An Ly lại là vì chuyện thiết kế thời trang, thật sự khiến cô khó mà hiểu được.

An Ly trông thấy vẻ nghi hoặc của Phương Tiểu Ngư liền giải thích: “Là nhà quán quân cuộc thi Venusca lần này, chắc cô vẫn còn nhớ người ở dưới cô một hạng chứ?”

Nghe lời nhắc của An Ly, Phương Tiểu Ngư mới chợt dần nhớ ra.

Cô nhớ lại ở bảng công bố kết quả, người đạt hạng nhì là một cái tên tiếng Anh, hình như chính là Michelle!

Cuối cùng cũng nhớ ra, Phương Tiểu Ngư liền nói: “Thì ra cô chính là Michelle, á quân của cuộc thi Venusca! Thật là trùng hợp!”

“Đúng là rất trùng hợp, không ngờ người chiến thắng tôi trong cuộc thi là cô, người kết hôn với người đàn ông tôi yêu cũng là cô.” An Ly lắc đầu cười, gương mặt thoáng hiện lên một chút cay đắng nhưng chớp mắt là biến mất.

Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng, không biết phải tiếp lời thế nào, đành phải cúi mặt im lặng.

An Ly nói tiếp: “Hôm nay tôi tìm cô là vì muốn gặp cô, muốn nói chuyện trực tiếp với cô, tôi biết cô là thiết kế trưởng của công ty Gloria dưới trướng Thịnh Thế Mộc Thiên, công ty rất xem trọng cô, cô cũng rất có tài năng, tôi không muốn vì chuyện ở hôn lễ mà ảnh hưởng đến công việc của cô ở Gloria, chuyện tình cảm riêng tư cần phải phân biệt rạch ròi với công việc, không phải sao?”

Đúng là một cô gái lợi hại, không tầm thường chút nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play