Theo lời kể của Mộc Du dương thì người dì kiêm mẹ kế ấy lại không hề có trách nhiệm, không hề thương yêu anh, nếu không đã không bỏ mặc một đứa bé mới mất mẹ như anh mà dẫn chồng con của mình ra nước ngoài tiêu dao tự tại như thế.

Nghĩ đến đây, Phương Tiểu Ngư càng cảm thấy thân thế của Mộc Du Dương thật đáng thương, cô chợt liên tưởng đến bản thân, phát hiện thân thế của mình có vẻ cũng chẳng hề tốt đẹp hơn anh bao nhiêu.

Thấy dáng vẻ buồn bã tổn thương của Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư bèn vỗ vai anh rồi cố gắng an ủi: “Tuy anh đã trải qua nhiều việc bất hạnh, nhưng ít ra bố anh vẫn còn sống, còn có ông nội thương yêu anh nữa, đâu có như em, trên thế gian này đã không còn người thân nào thương yêu em nữa.”

“Em chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm lại mẹ ruột của mình sao?” Mộc Du Dương chợt hỏi.

“Sao anh biết mẹ ruột của em bị mất tích?” Phương Tiểu Ngư ngẩn người, rồi chợt nhớ lại lúc hai người vừa mới quen nhau không bao lâu, Mộc Du Dương đã từng nói có phái người điều tra cô, bèn thở dài khó chịu nói: “Em không tìm bà ấy đâu, một người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con gái ruột của mình thì không đáng để em phải phí sức đi tìm!”

Phương Tiểu Ngư cũng là một người mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng thà liều mạng chứ nhất quyết không bỏ rơi Lạc Bảo Nhi, thế nên đối với việc mẹ ruột đã từ bỏ mình, cô thật sự không hiểu nổi, cũng không thể tha thứ.

Mộc Du Dương thấy tâm trạng cô có hơi thất thần thì không muốn nói đến việc này nữa, khẽ xoa đầu Phương Tiểu Ngư rồi nói: “Sau này anh sẽ thương yêu em.”

Phương Tiểu Ngư xúc động, câu nói ấy như một hơi ấm thổi vào trái tim lạnh giá của cô.

Cô cúi đầu mỉm cười dịu dàng rồi khẽ phụng phịu: “Anh không ức hiếp em thì em đã cảm tạ trời đất rồi.”

“Anh ức hiếp em lúc nào chứ?” Mộc Du Dương giả vờ hồ đồ.

“Nhiều lần lắm! Chẳng hạn như hôm nay, anh cứ bắt em phải hôn anh thì mới chịu mời Tiểu K đến chụp ảnh, rõ ràng chính là ức hiếp em.” Phương Tiểu Ngư phân trần.

“Đó là vì anh yêu em, không phải ức hiếp em, em bị nhầm lẫn khái niệm rồi.” Mộc Du Dương cố tình châm chọc.

“Còn nữa, Đình Hi chở em về, anh liền mặt nặng mày nhẹ với em, đó cũng là ức hiếp em!” Phương Tiểu Ngư tiếp tục nêu ví dụ.

“Sao hả? Em đi lăng nhăng với người đàn ông khác mà còn lên mặt với anh sao?” Mộc Du Dương thản nhiên nói.

“Cái gì mà lăng nhăng? Sao anh nói khó nghe như vậy?” Phương Tiểu Ngư cau mày tức giận nói.

“Có sao nói vậy thôi.” Mộc Du Dương vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.

“Em không phải loại phụ nữ lăng nhăng!” Phương Tiểu Ngư trừng mắt.

“Thế em là loại phụ nữ thế nào?” Mộc Du Dương thích thú nhìn cô, cảm thấy cô gái này thật là thú vị.



“Em… em… em giữ thân như ngọc!” Lời này nói ra khiến chính Phương Tiểu Ngư cũng cảm thấy ngớ ngẩn.

Thời đại nào rồi mà còn nói được câu giữ thân như ngọc?

Thời buổi bây giờ, nói dễ nghe thì là giữ thân như ngọc, nói khó nghe chính là ế chỏng ế chơ.

Thật ra ý của cô muốn nói, cô không phải loại phụ nữ dễ dãi, tuy không phải quá bảo thủ đối với việc nam nữ, nhưng phải là cùng làm với người mà cô yêu thật lòng, chứ tuyệt đối không thể tùy ý xảy ra quan hệ.

Mộc Du Dương khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Nếu em thật sự giữ thân như ngọc thì Lạc Bảo Nhi từ đâu chui ra?”

Phương Tiểu Ngư đưa mắt nhìn con trai đang ngồi buồn ngủ gật gù trên ghế sô pha, vừa giận dữ lại vừa uất ức, nhưng chỉ biết chua xót nói: “Thằng bé này là sự việc ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn? Nếu em thật sự giữ thân như ngọc thì sao lại có chuyện đó?” Mộc Du Dương vẫn không buông tha cho cô, không hiểu sao lúc này anh lại cảm thấy ghen tị với người cha không rõ lai lịch của Lạc Bảo Nhi, anh rất muốn biết rốt cuộc người đàn ông đó có thân phận gì.

Khổ nỗi Phương Tiểu Ngư nào có biết người đó là ai, chỉ có thể im lặng cúi đầu không nói gì nữa.

Mộc Du Dương nhận ra mình có vẻ đã động vào nỗi đau của Phương Tiểu Ngư, khiến cô tổn thương, trong lòng bắt đầu hối hận vì mình đã nói mà không lựa lời, lần đầu tiên trong đời anh lại quan tâm đến cảm xúc của một người như thế.

Anh nhẹ nhàng ôm Phương Tiểu Ngư vào lòng, hôn lên tóc cô rồi khẽ nói: “Xin lỗi, anh không nên nói thế với em.”

Phương Tiểu Ngư tựa vào lòng anh, áp mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, khẽ nói: “Sau này anh đừng nhắc đến chuyện bố của Lạc Bảo Nhi nữa được không? Em không muốn nhắc lại nữa.”

Mộc Du Dương do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến lúc Venusca công bố kết quả những người được vào chung kết.

Đây là một sự kiện lớn của cả giới thời trang, thế nên mọi người đều rất chú ý.

Phương Tiểu Ngư cũng không ngoại lệ, đêm trước đó ngủ không ngon, sáng sớm đã thức dậy bận rộn việc nhà.

Tiếng lục cục vang lên khiến Mộc Du Dương vốn ít khi nào ngủ sâu liền bị đánh thức.

Mộc Du Dương nhìn đồng hồ rồi khó chịu trách móc: “Còn chưa đến năm giờ, em loay hoay làm gì thế? Ồn ào chết đi được.”



Phương Tiểu Ngư đang dọn dẹp phòng khách, thấy Mộc Du Dương vì mình mà bị ảnh hưởng liền áy náy nói: “Xin lỗi đã khiến anh thức giấc, em ngủ không được nên mới dậy sớm làm việc nhà, anh cứ ngủ tiếp đi, em vào bếp nấu ăn.”

Phương Tiểu Ngư quay người định xuống bếp.

“Đứng lại.” Mộc Du Dương chợt gọi cô lại.

“Làm gì?” Phương Tiểu Ngư hỏi.

“Qua đây.” Mộc Du Dương đứng dậy khỏi ghế sô pha, lạnh lùng ra lệnh.

Phương Tiểu Ngư đặt chổi xuống, bước đến ngồi cạnh anh.

Mộc Du Dương trông thấy vẻ bất an trên mặt cô thì nói luôn: “Là vì chuyện công bố kết quả mà em căng thẳng không ngủ được sao?

Bị nhìn thấu tâm trạng, Phương Tiểu Ngư cũng không né tránh nữa, gật đầu thừa nhận: “Em trước nay chưa bao giờ tham gia cuộc thi nào lớn như thế, tuy biết người tham gia rất nhiều, tác phẩm của em lại không quá xuất sắc, nhưng vẫn cảm thấy rất căng thẳng.”

“Em thế này là khiêm tốn hay là tự ti vậy?” Mộc Du Dương chợt hỏi.

“Cái gì?” Phương Tiểu Ngư không hiểu ý anh.

“Theo anh thấy thì tác phẩm của em rất xuất sắc, cho dù là nhà thiết kế nổi tiếng cũng chưa hẳn làm được, thế mà em lại tự hạ thấp mình thế này.” Mộc Du Dương thẳng thắn, trong lòng nghĩ xem ra cô gái này thật sự không hiểu rõ bản thân mình tài năng thế nào.

Phương Tiểu Ngư nhận được lời khen, trong lòng rất vui, liền cười nói: “Tuy không biết anh thật lòng khen em hay là chỉ vì muốn an ủi em, nhưng nghe anh nói như thế em vẫn cảm thấy rất vui.”

“Đương nhiên là thật lòng khen em rồi, em đừng tự ti như vậy nữa, bây giờ vẫn còn sớm, em đi ngủ tiếp đi.” Mộc Du Dương ra lệnh hệt như một bậc phụ huynh.

Nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cứ ngồi trên ghế sô pha, phụng phịu: “Em không ngủ được, thật ra cả đêm hôm qua em không ngủ nổi, thế nên sáng mới dậy sớm thế này.”

Mộc Du Dương nằm xuống trên chiếc ghế sô pha lớn rồi nói với Phương Tiểu Ngư: “Qua đây, anh ôm em ngủ.”

Phương Tiểu Ngư chần chừ một chút rồi cũng nằm vào lòng Mộc Du Dương.

Phương Tiểu Ngư rất mảnh khảnh, dáng người nhỏ bé, thế nên khi nằm trong lòng Mộc Du Dương vào lúc sáng sớm thế này cảm thấy rất ấm áp và bình yên.

Cô yên tâm nằm trong lòng anh, miệng nở một nụ cười hạnh phúc rồi nói: “Anh có biết không, khi còn bé, em cứ luôn mong có thể được nằm ấm áp trong lòng mẹ thế này, nhưng một ước mơ bình thường như thế với em mà nói thật sự là quá xa vời. Thế nên khi có Lạc Bảo Nhi rồi, em luôn cố dốc hết lòng ra yêu thương thằng bé, không muốn nó phải nuối tiếc như em, nhưng sự thiếu thốn tình thương của người cha thì em cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể bù đắp được, về chuyện này thì em thật sự đã nợ Lạc Bảo Nhi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play