Có hai nhân viên mặc đồng phục giao hàng đứng cạnh cỗ quan tài, vẻ mặt đều không được tự nhiên.

Phương Tiểu Ngư ngắm nghía cỗ quan tài một lượt rồi hài lòng kí tên nhận hàng, sau đó bảo hai nhân viên giao hàng giúp mình khiêng quan tài vào studio.

Nhân viên giao hàng đi rồi, Phương Tiểu Ngư liền phấn khích điều chỉnh vị trí cỗ quan tài.

Mộc Du Dương thắc mắc bước vào studio hỏi: “Em đang làm trò gì thế?”

“Anh biết chụp ảnh không?” Phương Tiểu Ngư hỏi ngược lại.

Mộc Du Dương ngẩn người một lát mới nói: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Phương Tiểu Ngư cười bí ẩn: “Hôm qua anh nói em phải tạo ra một câu chuyện cho tác phẩm của mình, đề nghị đó đã khiến em nảy ra ý tưởng, em muốn tạo ra một câu chuyện bối cảnh mang chủ đề cổ tích u ám cho tác phẩm của mình, đạo cụ chính là cỗ quan tài xinh đẹp này, em sẽ mặc bộ áo cưới do mình thiết kế, nằm trong quan tài, trang trí bằng một bó hoa bách hợp màu trắng, tạo ra một cảm giác khác biệt, nhưng như thế thì em sẽ không thể tự chụp ảnh được, cho nên phải nhờ anh giúp chụp hộ.”

Mộc Du Dương lúc này mới nhận ra, cỗ quan tài mà người ta thường gọi là vật không may mắn này thật ra đúng là trông rất “đẹp”, màu sắc và hoa văn trang trí gợi cho người ta nhớ đến truyền thuyết ma cà rồng của phương Tây.

Tương truyền, ma cà rồng đều là những sinh vật rất đẹp, chúng còn có sức quyến rũ, mà cỗ quan tài đặt ở đây lúc này thật sự đã khiến chiếc áo cưới như có thêm sự sống và vẻ bí ẩn, thiết kế bài trí này quả thực giống như họa long điểm nhãn.

Mộc Du Dương gật đầu tán thưởng: “Anh không phải chuyên gia chụp ảnh, cho dù biết chụp cũng e không chụp ra được hiệu quả mà em muốn, em nên nhờ một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thì hơn.”

Nói xong chợt thấy Phương Tiểu Ngư mặt mày nhăn nhó, cô khó xử nói: “Anh nói rất đúng, nhưng em có quen nhiếp ảnh gia nào đâu, trước đây tác phẩm tham gia dự thi đều là do em tự chụp cả.”

“Chuyện nhỏ thôi mà, anh có thể giúp em giải quyết.” Mộc Du Dương thản nhiên nói.

“Thật sao?” Phương Tiểu Ngư mừng rỡ.

“Ừ.” Mộc Du Dương khẳng định, “Tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta có nhiều nhiếp ảnh gia, em có thể chọn thoải mái, anh cảm thấy trong số họ thì Tiểu K là giỏi nhất, có thể nhờ anh ta đến giúp em.”

“Tiểu K?” Phương Tiểu Ngư kinh ngạc trợn tròn mắt, “Ý anh muốn nói là nhiếp ảnh gia nổi tiếng Tiểu K, người được rất nhiều người mẫu và diễn viên nổi tiếng muốn được nhờ chụp ảnh đó sao?”

“Ừ.” Mộc Du Dương bình thản gật đầu, “Em biết anh ta à?”

“Đương nhiên rồi! Nổi tiếng như thế ai lại không biết chứ?” Phương Tiểu Ngư kích động nói, nhưng sau đó lại nhăn mặt, “Nhưng anh ấy liệu có chịu chụp cho tác phẩm của em không?”

Nếu là bức ảnh do Tiểu K chụp thì chắc chắn sẽ có hiệu quả rất tốt, nhưng nhiếp ảnh gia nổi tiếng này cũng nổi tiếng là khó mời, biết bao nhiêu minh tinh muốn mời anh chụp ảnh đều không được, nhiều nhãn hàng lớn ngỏ lời cũng bị anh ngó lơ, thế thì anh sao có thể giúp chụp ảnh cho một nhà thiết kế nhỏ bé không ai biết đến này chứ?



Thấy vẻ đăm chiêu của Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương liền phẩy tay nói: “Anh ta là do một tay Thịnh Thế Mộc Thiên bồi dưỡng, anh đã căn dặn thì anh ta sẽ không dám không nghe.”

Mộc Du Dương rút điện thoại định gọi cho trợ lí Lục Trạch sắp xếp cho Tiểu K đến đây, nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt đầy kì vọng của Phương Tiểu Ngư thì lại muốn chọc cô một chút.

Anh lặng lẽ cất điện thoại đi rồi nhìn cô.

Phương Tiểu Ngư thấy anh không gọi điện nữa thì có hơi sốt ruột: “Anh mau gọi điện thoại đi, nhìn em làm gì?”

“Em qua đây.” Mộc Du Dương giơ ngón tay ngoắc ngoắc.

“Làm gì?” Phương Tiểu Ngư chợt nhận ra anh có ý đồ gì đó.

“Qua đây cho anh hôn một cái thì anh mới gọi điện bảo Tiểu K đến chụp cho em.” Mộc Du Dương thản nhiên nói.

“Anh là đồ thừa nước đục thả câu!” Phương Tiểu Ngư phản đối.

“Thế thì đã sao? Cuộc giao dịch này rất công bằng, em chẳng tổn thất gì cả, người muốn hôn anh còn xếp hàng dài kia kìa.” Mộc Du Dương đùa bỡn bằng vẻ mặt tỉnh bơ.

Phương Tiểu Ngư giậm chân nói: “Hôn thì hôn, cục không mất miếng thịt nào!”

Cô bước thẳng đến trước mặt anh, kiễng chân lên rồi hôn lên gò má quyến rũ của anh.

Làm xong xuôi, cô vênh mặt đắc thắng nhìn Mộc Du Dương.

Mộc Du Dương cười nói: “Cái này không tính.”

“Tại sao chứ?” Phương Tiểu Ngư bất bình.

“Hôn má không tính, phải hôn lên môi mới tính.” Mộc Du Dương bình thản nói.

“Anh giở trò, vừa rồi anh có bảo là hôn lên miệng đâu!” Phương Tiểu Ngư nổi giận chu môi.

Dáng vẻ ấy của cô lại càng khiến Mộc Du Dương muốn hôn hơn nữa, anh cố kiềm ngọn lửa trong lòng mình rồi nói: “Quy định do anh đặt, anh nói sao thì là thế.”

Phương Tiểu Ngư thở dài, vì tác phẩm của mình, vì muốn mời được nhiếp ảnh gia Tiểu K nổi tiếng, đành phải thỏa hiệp thôi!

Cô lại kiễng chân lên lần nữa, từ từ tiến đến bờ môi của Mộc Du Dương, khi đến gần liền bất giác nhắm mắt lại.



Trông thấy bờ môi căng mọng của Phương Tiểu Ngư tiến sát vào mình, ngọn lửa kiềm chế từ nãy trong lòng Mộc Du Dương lập tức bùng lên.

Anh ôm chặt lấy hông cô, chủ động cúi người xuống hôn sâu lên đôi môi quyến rũ ấy.

Đôi mắt đang nhắm của Phương Tiểu Ngư lập tức mở ra, đưa tay khẽ đẩy Mộc Du Dương, nhưng anh vẫn không tránh ra.

Cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm thấy rất dễ chịu, cơ thể dần thả lỏng, chấp nhận nụ hôn bất ngờ này.

Một lúc lâu sau, Mộc Du Dương mới buông cô ra.

Nhưng cánh tay cô vẫn cứ quyến luyến không nỡ rời vai anh, đôi mắt vẫn lim dim.

Mộc Du Dương nở nụ cười gian xảo, nói bằng một giọng thì thào: “Nụ hôn này cũng không tệ, xem như em đã vượt ải.”

Phương Tiểu Ngư xấu hổ nói: “Vậy anh mau gọi điện mời Tiểu K đến đây đi, Mộc đại tổng tài đã nói thì phải giữ lời.”

“Nhưng giờ anh không thể gọi được.” Mộc Du Dương chợt giả vờ nhăn nhó.

“Tại sao chứ?” Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không hiểu, cô ghét nhất người nói rồi lại nuốt lời, thế nên bắt đầu có hơi tức giận.

Trong đôi mắt sâu thẳm quyến rũ của Mộc Du Dương ánh lên một tia cười, anh nói: “Bởi vì em cứ ôm chặt lấy anh không buông thế này thì làm sao anh gọi điện được?”

Phương Tiểu Ngư lúc này mới nhận ra hai tay của mình vẫn cứ đặt lên vai anh, tư thế này không giống như Mộc Du Dương đã cưỡng hôn cô mà giống như cô mới là người vừa dụ dỗ anh vậy.

Phương Tiểu Ngư đỏ bừng mặt, vội vàng buông tay, e thẹn cúi đầu, xấu hổ vô cùng.

Dáng vẻ ngượng ngùng của cô gái trước mặt càng khiến tâm hồn Mộc Du Dương xao động, tim đập loạn lên.

Anh quyết định không chọc cô nữa, rút điện thoại ra gọi cho trợ lí.

Chỉ một lát sau, trợ lí Lục Trạch đã đưa Tiểu K đến, còn mang theo đầy đủ thiết bị chụp ảnh, đủ thấy Tiểu K lần này xem trọng đối tượng được chụp đến mức nào.

Tiểu K ở trước mặt Mộc Du Dương không hề có chút lạnh lùng cao ngạo như lời đồn mà ngược lại tỏ ra rất cung kính, chính Mộc Du Dương mới là người có dáng vẻ cao cao tại thượng, khí thế ngút trời.

Còn Phương Tiểu Ngư lần đầu trông thấy nhiếp ảnh gia Tiểu K nổi tiếng đứng trước mặt mình nên có hơi căng thẳng, tay chân luống cuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play