Phương Tiểu Ngư vội vàng bụm miệng, chạy ra khỏi studio, lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Cô chạy vào, mở nắp bồn cầu rồi lập tức nôn thốc nôn tháo.

Phương Tiểu Ngư cảm giác như mình sắp nôn ra cả mật, khó chịu vô cùng.

Sau khi quằn quại một lúc, cảm giác khó chịu cuối cùng cũng bớt đi, cô dội nước, đứng dậy định bước ra ngoài.

Nhưng vừa quay lại thì liền tông trúng vào người Mộc Du Dương.

Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, vừa ôm ngực vừa trách móc: “Trời ạ! Sao anh lại đột ngột đứng sau lưng em thế? Không phát ra một tiếng động gì, làm em sợ chết đi được!”

“Em sao thế, không khỏe à?” Mộc Du Dương không quan tâm lời trách móc của cô mà hỏi thẳng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Anh vốn đang ngủ trên ghế sô pha, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở đây bèn chạy đến xem thử, kết quả trông thấy cảnh Phương Tiểu Ngư đang ngồi nôn vào bồn cầu.

Phương Tiểu Ngư đột nhiên có hơi hốt hoảng, trong lòng cô biết rõ sự khó chịu vừa rồi là do đâu mà ra, nhưng lại không thể nói cho Mộc Du Dương biết, cô bèn né tránh ánh mắt của anh rồi nói: “Không sao đâu, do mấy ngày nay phải chạy tiến độ, quá bận rộn, không ăn uống đúng giờ nên dạ dày có hơi không khỏe thôi.”

“À.” Mộc Du Dương ậm ừ bằng vẻ mặt khó hiểu, không biết có thật sự tin lời cô hay không, nhưng anh cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò Phương Tiểu Ngư vài câu rồi bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay quá bận, khiến cô quên mất là mình đang có thai.

Lúc trước cô không muốn cho Mộc Du Dương biết chuyện này là vì không muốn anh nghĩ cô dùng cái thai để trói buộc anh, thế nên cô thà tự chịu đựng một mình chứ nhất quyết không mở miệng.

Nhưng từ sau khi Mộc Du Dương tỏ tình với cô thì cô luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho anh biệt việc mình mang thai.

Thời gian này thật sự quá bận, có lẽ nên chờ sau khi cuộc thi kết thúc rồi hẵng cho anh ấy biết vậy.

Phương Tiểu Ngư suy tính như thế rồi hít một hơi, quay lại studio tiếp tục với thiết kế của mình.

Một lát sau, Mộc Du Dương chợt đến gõ cửa.

“Anh vào đi, cửa không khóa.” Phương Tiểu Ngư trả lời vọng ra từ bên trong.

Cánh cửa bật mở, Mộc Du Dương bước vào nhìn thấy chiếc áo cưới được đặt ngay giữa phòng, ánh mắt anh liền ánh lên một vẻ trầm trồ khác thường, nhất thời bị thu hút không rời mắt ra được.



Anh luôn biết rõ Phương Tiểu Ngư là một nhà thiết kế có năng khiếu và tài hoa, thế nên mới đồng ý với đề nghị của Lương Vệ Lễ, sắp xếp cho cô tham dự cuộc thi Venusca.

Quả nhiên cô không làm anh thất vọng.

Từ thái độ nghiêm túc của cô, đến lúc cô đưa ra concept thiết kế áo cưới màu đen rồi tạo ra thành phẩm hiện giờ, mỗi một bước đi đều khiến anh cảm thấy mình đã không chọn lầm người.

Mộc Du Dương biết rõ, nếu có một nền tảng tốt và một nguồn vốn đầu tư đầy đủ, Phương Tiểu Ngư chắc chắn sẽ trở thành một trong những nhà thiết kế đỉnh cao trong nước thậm chí là quốc tế.

Phương Tiểu Ngư thấy anh từ lúc bước vào cứ chăm chú ngắm nhìn tác phẩm của mình không biết là đang muốn khen ngợi hay mỉa mai liền bất giác cắn môi, căng thẳng nhìn anh hỏi: “À, cơ bản đã hoàn thành rồi, anh cảm thấy thế nào?”

“Độc đáo, bí ẩn, mê hoặc, đẹp hút hồn.” Mộc Du Dương đánh giá.

Phương Tiểu Ngư nhận ra vẻ trầm trồ trong mắt Mộc Du Dương, trong lòng lập tức cảm thấy có chút tự hào, bèn nói: “Em cũng cảm thấy rất đẹp, tổng thể rất hài lòng, nhưng mà…”

Phương Tiểu Ngư chưa nói dứt câu đột nhiên khựng lại.

Mộc Du Dương thắc mắc hỏi: “Nhưng mà làm sao?”

Phương Tiểu Ngư trầm ngâm một lúc mới nói: “Nhưng mà em cảm thấy bộ áo này tuy đẹp nhưng rất trống rỗng, dường như không có nội hàm và linh hồn, cứ luôn thấy thiêu thiếu cái gì đó.”

“Em muốn mang lại sự sống cho bộ áo này sao?” Mộc Du Dương hiểu ra ngay.

Phương Tiểu Ngư gật đầu nói: “Đúng vậy, em chính là muốn như thế, nhưng không biết làm sao mới khiến nó có được sự sống.”

Mộc Du Dương trầm ngâm vài giây rồi nói: “Có lúc một vật vốn không có sự sống, nhưng một khi trải qua một sự việc đặc biệt gì đó thì mọi người mỗi khi nhìn vào nó lại nhớ đến câu chuyện ấy, từ đó khiến cho vật ấy như có được sự sống và linh hồn, em có thể tạo ra cho nó một câu chuyện đằng sau, từ đó sẽ ban cho nó sự sống.”

Nghe xong những lời ấy, Phương Tiểu Ngư cứ ngây người nhìn Mộc Du Dương, không nói gì.

Mộc Du Dương bị ánh nhìn ấy làm cho ngượng ngùng, nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên nói: “Em nhìn anh như thế là sao?”

Phương Tiểu Ngư đột nhiên mừng rỡ nói: “Anh quả không hổ danh là Mộc đại tổng tài tài năng tuyệt đỉnh, kiến thức quả nhiên độc đáo, nghe anh nói như thế em liền cảm thấy được khai sáng, cảm ơn anh nhiều lắm!”

Phương Tiểu Ngư kích động nói xong liền nhón chân phấn khích hôn lên má Mộc Du Dương một cái rồi quay người định chạy ra ngoài.

Mộc Du Dương liền nắm tay cô lại hỏi: “Muộn thế này rồi em còn định đi đâu?”

“Em đi mua quan tài!” Phương Tiểu Ngư hưng phấn trả lời.



Mộc Du Dương lập tức ngẩn người, lần đầu tiên anh thấy có một người nói chuyện đi mua quan tài mà lại vui vẻ như thế, mặt anh có hơi tái đi, khẽ thở dài rồi hỏi: “Em đang nói lung tung gì thế?”

Phương Tiểu Ngư ra vẻ bí ẩn: “Em sẽ tạo cho tác phẩm của mình câu chuyện và sự sống, chờ em làm xong thì anh sẽ biết!”

Nói xong cô lại định chạy đi, nhưng Mộc Du Dương vẫn không buông tay ra.

“Anh không quan tâm em lại có suy nghĩ kì quái gì, nhưng sức khỏe của em là quan trọng nhất, vừa rồi em nôn dữ dội như thế, nếu còn không chịu ăn gì thì chưa đến ngày dự thi em đã gục ngã rồi, anh đã bảo đầu bếp riêng nhà anh làm vài món có lợi cho dạ dày, vừa mang đến đây rồi, em vào phòng khách ăn xong rồi hẵng tính.” Mộc Du Dương nghiêm nghị nói.

“À… Thì ra lúc nãy anh gõ cửa vào đây là vì muốn bảo em ra ngoài ăn sao?” Phương Tiểu Ngư chợt hiểu ra, trong lòng dâng tràn một cảm giác ngọt ngào.

“Ừ.” Mộc Du Dương trả lời.

Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng mỉm cười rồi ngoan ngoãn theo Mộc Du Dương ra phòng khách.

Trên bàn phòng khách lúc này đã được bày rất nhiều món ăn hấp dẫn, khiến người ta trông mà thòm thèm.

Phương Tiểu Ngư đã lâu không ăn uống tử tế, giờ nhìn thấy những món ngon như vậy thì lập tức thích thú, sà vào bàn ăn bất chấp hình tượng.

Mộc Du Dương trông thấy dáng vẻ ấy của cô thì liền bật cười nói: “Em ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”

Sức ăn của Phương Tiểu Ngư rõ ràng đã hơn trước rất nhiều, loáng một cái đã xử lí hết hơn một nửa số thức ăn đầu bếp mang đến.

Cô vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Ngon quá đi, ngon quá đi!”

“Không ngờ trông người em bé như thế mà sức ăn lại không hề nhỏ.” Mộc Du Dương nhìn cô cảm thán.

“Phải phải, dạo này lúc nào cũng thấy đói bụng!” Phương Tiểu Ngư không nghĩ nhiều mà trả lời.

Mộc Du Dương nhướn mày nói: “Đói thì phải ăn nhiều vào, mấy món này đều tốt cho dạ dày, anh đã dặn dò đầu bếp rồi.”

“Ừ ừ…” Phương Tiểu Ngư vừa ăn vừa gật đầu, “Xem ra em lại chuẩn bị béo lên rồi, lần nào có thai cũng đều ăn nhiều thế này.”

“Cái gì? Có thai sao?” Mộc Du Dương không hiểu gì cả.

“À ờ…” Nhận ra mình đã lỡ lời, Phương Tiểu Ngư giật mình suýt sặc khi húp cháo, vội vàng nói thêm, “Chuyện là… em muốn nói hồi mang thai Lạc Bảo Nhi, chính vì ăn nhiều quá nên đã béo lên rất nhiều, bây giờ lại ăn nhiều thế này thì sẽ lại béo lên thôi, em không ăn nữa không ăn nữa!”

Cô nuốt vội thức ăn trong miệng, cố tỏ ra bình thản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play