“Tất cả những người đến tìm tổng tài đều nói là có việc gấp, xin lỗi cô, nếu không có hẹn trước thì tôi không thể cho cô vào.” Nhân viên lễ tân
bắt đầu bực mình.
“Xin cô thông cảm cho tôi, tôi chỉ nói với anh ấy vài câu thôi, nói xong sẽ đi ngay.” Phương Tiểu Ngư vẫn không bỏ cuộc, trước giờ không bao giờ nhận ra, nếu Mộc Du Dương không tự nguyện tìm đến thì việc cô muốn gặp
anh lại khó khăn thế này.
“Cô à, xin cô đừng có làm phiền nữa được không? Cô mà cứ thế này là tôi
sẽ gọi bảo vệ đấy.” Lễ tân vừa nói vừa nhấc điện thoại định gọi bảo vệ.
“Cho cô ấy vào.”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sau lưng Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư quay lại, nhìn thấy Mộc Du Dương không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô.
Nhân viên lễ tân lập tức chuyển sang thái độ cung kính, gật đầu nói: “Vâng, tổng tài!”
Mộc Du Dương không quan tâm hai người nữa, vươn đôi chân dài bước vào văn phòng.
“Mời cô vào trong!” Lễ tân nở nụ cười xin lỗi.
Phương Tiểu Ngư nhìn theo bóng Mộc Du Dương rồi cùng bước vào trong, đóng cửa lại.
Mộc Du Dương ngồi trên chiếc ghế da, vắt chéo chân, bàn tay xoay xoay
cây bút bi thường dùng để kí tên rồi lạnh nhạt nói: “Không phải cô bảo
tôi phải tránh xa cô, không muốn gặp lại tôi nữa sao? Tại sao bây giờ
lại đến tìm tôi?”
Phương Tiểu Ngư sắc mặt khó xử, muốn nói nhưng cứ ngập ngừng, cô vốn đã
thu hết dũng khí để đến gặp Mộc Du Dương, muốn nói cho anh biết việc
mình đã có thai, nhưng khi gặp anh rồi thì mới biết, có những lời không
dễ dàng thốt ra như đã tưởng, nhất là cái dáng vẻ cao cao tại thượng của anh lại khiến cô cảm thấy mình giống như một cô gái tầm thường sau khi
chơi bời với đại thiếu gia xong thì đến oán trách vậy.
Nhưng cô không muốn Mộc Du Dương xem cô là loại phụ nữ ấy.
Cho nên…
“Tôi có xem tin tức, An Tề đã đi tù, Tiêu Tử Dao vào viện tâm thần, tất
cả đều là do anh làm đúng không?” Phương Tiểu Ngư nói một chủ đề khác,
muốn che giấu đi mục đích chính của mình.
“Là do bọn họ tự đào mồ chôn mình, tôi chẳng qua chỉ giúp họ một chút thôi.” Mộc Du Dương lạnh lùng nói.
“Vậy… Tiêu Tử Dao thật sự đã điên rồi sao?” Phương Tiểu Ngư nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Mộc Du Dương không vắt chân nữa, chống tay xuống bàn rồi nhìn Phương
Tiểu Ngư bằng vẻ mặt hứng thú: “Cô ta hại cô và Lạc Bảo Nhi thê thảm,
sao cô lại còn quan tâm cô ta như thế?”
Phương Tiểu Ngư bĩu môi: “Tôi không quan tâm cô ta, cô ta hại Lạc Bảo
Nhi thê thảm, tôi hận cô ta thấu xương, cho dù cô ta bị điên hay bị chết thì cũng là đáng đời, tôi chỉ muốn biết rõ sự thật mà thôi.”
“Nghĩa là hôm nay cô đến tìm tôi chỉ là vì muốn hỏi việc này?” Mộc Du Dương nhướn mày.
Phương Tiểu Ngư thần sắc phức tạp nhìn Mộc Du Dương, một lúc sau mới gật đầu.
Mộc Du Dương khẽ thở dài nói: “Tiêu Tử Dao tự làm tự chịu, từ sau khi
tôi tuyên bố với mọi người rằng sẽ hủy hôn ước với cô ta thì cả ngày cô
ta cứ đến công ty tôi làm loạn, còn nói với mọi người rằng mình chính là thiếu phu nhân Mộc gia, như thế không phải điên thì là gì? Người điên
thì phải đến những nơi mà người điên cần vào.”
Phương Tiểu Ngư là một người thông minh, cô vừa nghe là hiểu ngay, Tiêu
Tử Dao thật ra chỉ là kích động do bị Mộc Du Dương hủy hôn, thế nên có
vài hành động quá đáng, đây vừa hay lại là cái cớ để Mộc Du Dương trừng
phạt cô ta, anh đã lấy cớ này để đẩy cô ta vào nhà thương điên.
Sự thay đổi giọng điệu của Mộc Du Dương đã cho cô có thêm dũng khí, cô
bèn hỏi: “Anh là vì Lạc Bảo Nhi nên mới làm vậy với nhà họ Tiêu sao?”
“Cô nghĩ sao?” Mộc Du Dương hỏi lại đầy ẩn ý.
“Tôi không biết…” Ánh mắt Phương Tiểu Ngư có hơi né tránh.
“Là vì Lạc Bảo Nhi, mà cũng là vì cô nữa.” Giọng nói của Mộc Du Dương chợt mang đầy một tình cảm kì lạ.
“Vì tôi sao?” Mặt Phương Tiểu Ngư có hơi đỏ lên, “Hôm đó, trong nhà kho, khi anh vào cứu tôi, tại sao lại nói tôi là người phụ nữ của anh?”
Nhớ đến câu nói của Mộc Du Dương hôm đó, cô chợt thấy xúc động.
“Lẽ nào tôi nói sai sao? Người phụ nữ tôi từng lên giường, cho dù tôi có không cần nữa thì cũng không thể để loại rác rưởi ấy động vào.” Mộc Du
Dương mạnh miệng.
Phương Tiểu Ngư cúi đầu, đối với anh mà nói thì cô chỉ là một người phụ nữ đã từng cùng lên giường thôi sao?
Cô đột nhiên cảm thấy cũng may chưa cho anh biết việc mình đã mang thai.
Phương Tiểu Ngư cố gắng dùng giọng bình thản nhất để nói: “Thật ra tôi
nên cảm ơn anh mới phải, hôm đó anh đã cứu tôi và Lạc Bảo Nhi, chỉ là vì sau khi Lạc Bảo Nhi vào viện, trông thấy dáng vẻ đáng thương của thằng
bé nên tôi mới không kiềm được mà nói với anh như vậy.”
Mộc Du Dương nhếch mép nói: “Cô đúng là phải cảm ơn tôi, nếu không nhờ
tôi thì cô đã chết từ lâu rồi. Tôi đã phái người điều tra rõ ràng, việc
cô bị kẹt trong thang máy, còn có vụ tai nạn xe hàng nữa, tất cả đều là
do một tay Tiêu Tử Dao đạo diễn, cô ta cứ luôn muốn trừ khử cô, cho nên
tôi không thể để cô ta tự do, để tránh cô ta thật sự nổi điên, tiếp tục
làm hại cô, làm hại Lạc Bảo.”
“Anh nói cái gì? Tất cả những việc ấy đều là do Tiêu Tử Dao cố tình làm
sao?” Phương Tiểu Ngư lập tức thấy toát mồ hôi lạnh, thì ra từ lâu đã có người muốn lấy mạng cô rồi!
Mộc Du Dương hừ mũi: “Cô không cần phải lo, cô ta sẽ không còn làm hại
cô được nữa, nhà họ Tiêu cũng sẽ không còn trở mình được.”
Phương Tiểu Ngư vẫn còn đang rất sợ, chợt nghe Mộc Du Dương hỏi: “Tình hình Lạc Bảo Nhi bây giờ ra sao rồi?”
Phương Tiểu Ngư ủ rũ nói: “Không ổn lắm, sức khỏe thì đã hồi phục nhiều
rồi, nhưng thằng bé không còn hoạt bát nói nhiều như trước nữa, lúc đi
gặp bác sĩ kiểm tra, bác sĩ nói đây là phản ứng sau khi gặp nạn, cũng
không biết khi nào mới hồi phục nữa.”
Mộc Du Dương nghe xong, lập tức vô cùng sốt ruột, bèn nói: “Tôi muốn đi thăm thằng bé có được không?”
Mấy ngày này Mộc Du Dương luôn lo lắng cho Lạc Bảo Nhi, nhưng ngại lời
nói của Phương Tiểu Ngư lúc ở bệnh viện, bảo anh phải tránh xa hai mẹ
con họ, nên anh đành phải cố kiềm ước muốn đến thăm hỏi.
Ánh mắt anh lúc này tràn ngập sự kì vọng và cầu xin, một Mộc Du Dương
trước nay muốn làm gì thì làm giờ cũng có lúc phải chờ đợi sự đồng ý của người khác thế này.
Có thể thấy trong lòng anh Lạc Bảo Nhi quan trọng biết dường nào.
Phương Tiểu Ngư gật đầu đồng ý: “Được, Lạc Bảo Nhi luôn rất thương anh,
có khi còn thương hơn cả người mẹ ruột như tôi, anh đi thăm thằng bé đi, biết đâu chừng sẽ có ích cho việc hồi phục của nó.”
Hai người cùng đến chỗ trông trẻ đón Lạc Bảo Nhi về.
Từ sau lần Tiêu Tử Dao bắt cóc Lạc Bảo Nhi ở trường mẫu giáo, Phương
Tiểu Ngư cũng không dám đưa con trai đến đó nữa, khi có việc thì cô đành phải gửi tạm Lạc Bảo Nhi ở một chỗ trông trẻ gần nhà, các nhân viên
trông trẻ ở đây Phương Tiểu Ngư đã quen từ lúc Lạc Bảo Nhi còn bé, thế
nên rất yên tâm.
Lạc Bảo Nhi luôn ngồi lặng lẽ, hoàn toàn không hòa nhập với những người xung quanh.
Cậu không tham gia chơi đùa cùng các bạn, chỉ ngồi một mình trên chiếc
ghế nhỏ, áp mặt xuống bàn chơi đùa với chiếc xe hơi đồ chơi.
Phương Tiểu Ngư bước đến, khẽ gọi: “Lạc Bảo Nhi, con xem ai đến này?”
Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Mộc Du Dương thì ánh mắt liền sáng rực.
Cậu đặt món đồ chơi trong tay xuống, chạy đến trước mặt Mộc Du Dương ôm chặt lấy chân anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT