“Ôi trời, cô dâu mới của chúng ta bị sao thế này?”

“Đúng thế đúng thế, ai dám chọc phu nhân tương lai của tổng tài nổi giận thế này?”

Hai giọng nữ yểu điệu vang lên sau lưng Tiêu Tử Dao.

Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy đó là hai người bạn gái thân thiết của mình thì liền trách móc: “Tại hai cậu cả đấy, bày kế gì vậy không biết, mình đã bỏ thứ ấy vào trong rượu rồi, nhưng anh ấy chẳng thèm nhìn một cái đã bỏ đi, thật quá đáng!”

Một cô gái mặc bộ váy liền thân hở ngực màu đen siêu ngắn, gương mặt rõ ràng đã phẫu thuật thẩm mĩ, trang điểm lòe loẹt cười nói: “Mộc Du Dương là ai chứ? Nếu như dễ dàng bị nắm trong tay thì đã có biết bao con tiện nhân bên ngoài muốn lấy anh ấy đã được thỏa nguyện rồi, kế hoạch lần này thất bại thì còn kế hoạch lần sau, dù gì cậu cũng là vị hôn thê của anh ấy, còn sợ sau này không có cơ hội sao? Ngày tháng còn dài mà!”

Tiêu Tử Dao nghe câu nói này xong, trong lòng cảm thấy có chút an ủi, cuối cùng cũng lấy lại nụ cười.

“Đấy, thế này mới đúng chứ, ngày vui thế này mà mặt nhăn mày nhó làm gì? Cậu xem, đám Na Na cũng đến rồi kìa, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng đi!” Cô gái mặc váy đen nói rồi kéo Tiêu Tử Dao đi.

Tống Đình Hi đang bận nói chuyện với vài bậc trưởng bối, còn Phương Tiểu Ngư không tìm thấy bóng dáng Mộc Du Dương đâu, chỉ biết thất thểu bước đến chiếc bàn dài, cầm mấy li sâm panh trên bàn lên ngửa đầu uống sạch.

Sâm panh chảy xuống cổ họng chẳng thấy mùi vị gì, chỉ cảm thấy một sự đắng chát.

Cô lại rót cho mình một li rượu vang rồi uống sạch.

Càng khó uống hơn nữa!

Buổi tiệc đính hôn liên hôn giữa hai đại gia tộc, theo lí mà nói thì thức uống tiếp đãi khách quý phải là những loại rượu cao cấp, nhưng cho dù loại rượu có ngon đến bao nhiêu, lúc này Phương Tiểu Ngư uống vào chỉ thấy một vị đắng ngắt mà thôi.

Cô đặt li rượu xuống, ngước nhìn Tống Đình Hi đang đứng giữa đám đông rồi lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc.

Cô bắt một chiếc taxi đi thẳng đến công ty.

Cô muốn đi làm, muốn kiếm tiền, đây mới là điều cô cần làm nhất hiện giờ, cô không muốn đắm chìm trong những suy nghĩ phù phiếm xa hoa ấy nữa, cứ ở lại ngắm nhìn hạnh phúc của người khác thế này thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Ngồi trong chiếc taxi đang mở điều hòa nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy cơ thể mình dần nóng bừng lên, đầu óc choáng váng, cô cứ tưởng mình bị say xe, bèn hạ cửa kính xe rồi thò đầu ra ngoài.

Nhưng điều này cũng không làm cơn nóng trong người cô hạ xuống, ngược lại càng cảm thấy cơ thể nóng lên một cách kì lạ.

Gương mặt cô cũng dần đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp rút, trong lòng chợt có một dục vọng dâng trào không thể kiềm chế.



Phương Tiểu Ngư có hơi khó chịu nới cúc áo ở cổ, hít một hơi thật sâu.

Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn xuống xe để mua nước uống.

Nhưng chưa kịp bảo tài xế dừng xe thì tài xế đã chủ động đỗ xe lại, bảo với cô đã đến nơi rồi.

Phương Tiểu Ngư cố gắng mở to đôi mắt đang mơ màng, ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty cao cao phía trước, quả nhiên đã đến rồi.

Cô lảo đảo bước xuống xe, đóng cửa lại rồi bước đi.

Tài xế sau lưng vội hét lên: “Cô ơi, cô còn chưa trả tiền mà!”

Phương Tiểu Ngư quay lại, lóng ngóng moi ra một đống tiền lẻ trong ví dúi vào tay tài xế.

Sau đó cô loạng choạng bước đến thang máy.

Công ty hôm nay vô cùng vắng vẻ, bởi ban lãnh đạo và các nhân viên quan trọng đều đã đi dự tiệc đính hôn, các nhân viên còn lại cũng xin nghỉ phép một ngày.

Phương Tiểu Ngư cố gắng chịu đựng cơn nóng ngày càng dữ dội trong lòng mình, ôm cái đầu choáng váng đẩy cửa văn phòng ra

Cô vội vàng tìm nguồn nước trong văn phòng, nhưng chợt phát hiện ra văn phòng của mình dường như có gì đó khang khác.

Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên đảo mắt nhìn một vòng, đột nhiên trong thấy Mộc Du Dương đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn cô bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Cô càng thắc mắc hơn, lắc lắc đầu rồi ngả nghiêng bước về phía anh, cau mày hỏi: “Mộc Du Dương… Sao anh lại ở trong văn phòng tôi?”

Mộc Du Dương gương mặt bình lặng, lạnh lùng nhìn cô nói: “Cô nhìn cho rõ đi, văn phòng của cô không phải ở đây.”

Phương Tiểu Ngư nhìn lại một vòng xung quanh, quả nhiên đây không phải văn phòng của cô mà là văn phòng tổng giám đốc của Lương Vệ Lễ.

Nhưng cô vẫn không vì thế mà rời đi, cơn nóng trong người đã không kiểm soát được nữa, chiếm trọn cơ thể và ý thức của cô.

Cô từ từ tiến đến gần Mộc Du Dương, tham lam hít hà mùi hương nam tính mê hoặc trên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, lim dim đôi mắt: “Mộc Du Dương, mùi trên người anh dễ chịu quá…”

Mộc Du Dương bị động tác bất ngờ này của cô làm cho ngẩn người, anh trợn mắt nhìn Phương Tiểu Ngư đang càng lúc càng đến gần mình, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Phương Tiểu Ngư giống như người sắp chết đuối đột nhiên vớ được tấm ván, cứ ôm chặt lấy Mộc Du Dương không chịu buông tay, cả cơ thể cũng áp sát vào anh.



Cô say đắm nhìn Mộc Du Dương, đôi mắt của anh, sống mũi của anh, bờ môi của anh, tất cả ngay lúc này đây đều mê hoặc cô, Phương Tiểu Ngư không kiềm chế được nữa, tiến đến áp chặt đôi môi của mình vào môi anh, hôn đắm đuối.

Bờ môi mát lạnh của Mộc Du Dương dường như chính là linh đơn diệu dược làm dịu đi ngọn lửa đang bừng cháy không ngừng trong người cô, khiến cô say mê.

Ngực của Mộc Du Dương áp sát vào người Phương Tiểu Ngư, môi anh cảm nhận được vị rượu nhè nhẹ trên đầu lưỡi cô, ngỡ rằng cô đã say bèn đưa tay nắm chặt lấy vai cô, đẩy cô ra rồi nói: “Phương Tiểu Ngư, cô say rồi sao? Cô giở chứng gì vậy?”

Phương Tiểu Ngư lim dim đôi mắt nhìn anh, không quan tâm lời mắng chửi ấy, hai tay vòng qua hông anh rồi đè cả cơ thể lên người anh.

Mộc Du Dương đột ngột bị mất trọng tâm, vội ôm lấy Phương Tiểu Ngư rồi ngã nhào xuống sàn văn phòng.

Lưng bị đập mạnh xuống đất khiến anh lập tức nhăn mặt.

Phương Tiểu Ngư nằm trên người anh, đưa tay vuốt ve cổ và ngực anh rồi lại hôn lên môi anh.

Nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn, lưỡi của cô luồn sâu vào trong miệng anh, mong được anh hồi đáp.

Mộc Du Dương bị sự tiếp xúc và nụ hôn này kích động, hơi thở cũng dần trở nên gấp rút hơn, dần dần cũng bắt đầu phối hợp với nụ hôn của Phương Tiểu Ngư.

Phương Tiểu Ngư vừa hôn Mộc Du Dương vừa bắt đầu vội vàng cởi nút áo sơ mi anh ra, nhưng do quá vội nên đã giật đứt tung cả nút.

Làn da nâu gợi cảm của anh hiện ra trước mắt, cơ ngực cơ bụng săn chắc khiến ngọn lửa trong lòng Phương Tiểu Ngư càng mãnh liệt hơn.

Cô đưa tay xuống bụng anh, bắt đầu cởi thắt lưng.

Bàn tay cô run run nên động tác cởi rất lóng ngóng, vừa cố gắng cởi vừa nhăn mặt khó chịu với chiếc thắt lưng cứng đầu.

Lí trí của Mộc Du Dương đã quay lại được một chút, anh vội ngăn bàn tay đang đặt trên hông mình, gằn giọng hỏi: “Phương Tiểu Ngư, cô có biết mình đang làm gì không?”

Phương Tiểu Ngư ngước đôi mắt mơ màng nhìn anh nói: “Tôi nóng quá, khó chịu quá, Mộc Du Dương, anh giúp tôi đi!”

Nói xong cô dùng sức giật mạnh thắt lưng Mộc Du Dương ra.

Lúc này, Mộc Du Dương chợt ngồi bật dậy, kéo Phương Tiểu Ngư đứng lên rồi bế lấy cô.

Ngay từ lúc Phương Tiểu Ngư bước vào, anh đã phát hiện cô có gì đó không ổn, nhưng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play