Tiêu Tử Dao vừa bước xuống lầu vừa nói: “Quả nhiên thật sự không có liêm sỉ, Du Dương bảo cô đến nhà tôi làm bảo mẫu chăm sóc Tiểu Bác, cô còn
đòi tôi phải trả lương sao? Nhưng tiền thì nhà họ Tiêu chúng tôi có rất
nhiều, chỉ cần cô chăm sóc Tiểu Bác thật tốt, làm cho nó vui thì nói
không chừng tôi thật sự sẽ trả lương cho cô đấy.”
Phương Tiểu Ngư từ đầu đã biết nếu nhận lời đến nhà họ Tiêu thì Tiêu Tử
Dao chắc chắn sẽ làm khó cô đủ điều, thế nên cô đã chuẩn bị tinh thần để miễn dịch với tất cả, nhưng khi nghe những lời này thì cũng vẫn không
kiềm được mà tức giận.
Cô cau mày, nhưng vẫn cố dùng một giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể để
nói: “Cô Tiêu, tôi đến đây làm việc chứ không phải để nghe cô giáo huấn
tôi, cô nên thu lại bộ dạng ức hiếp sỉ nhục người khác của cô đi, Tiêu
Bác thiếu gia ở đâu? Tôi sẽ đi chăm sóc.”
Tiêu Tử Dao lừ mắt rồi lạnh lùng cười nói: “Hừ, đúng là cứng miệng, Tiêu Bác đang trong phòng đồ chơi, cô vào đó hầu hạ nó đi, à phải rồi, tôi
có lòng tốt nhắc nhở cô, nhớ cẩn thận cái mạng đấy.”
Nói xong, cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi quay người bước lên lầu.
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn cô ta rồi hứ một tiếng rõ to.
Bà Phùng đứng bên cạnh nghe Tiêu Tử Dao nói xong cũng nhoẻn miệng cười bí ẩn, dường như đang mong chờ được xem kịch hay.
Phương Tiểu Ngư không để ý vẻ mặt của bà Phùng, cùng bà ta bước đến trước cửa phòng đồ chơi của Tiêu Bác.
Cửa vừa mở, Phương Tiểu Ngư đã ngẩn người, bà Phùng liếc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô thì liền cười khinh bỉ.
Cuộc sống của người giàu quả nhiên vượt ngoài sức tưởng tượng của một người làm công ăn lương như Phương Tiểu Ngư.
Phòng để đồ chơi của Tiêu Bác còn to hơn cả căn hộ chung cư của cô!
Trên tường và dưới sàn đặt đầy các món đồ chơi mới toanh đủ kiểu đủ loại, muốn gì có nấy, quả thực khiến người ta hoa mắt.
Phương Tiểu Ngư nghĩ, căn phòng này đối với bất kì đứa bé nào mà nói thì cũng đều có thể xem là thiên đường!
Nhìn cảnh tượng này, lại nhớ đến Lạc Bảo Nhi chỉ vì lâu lâu nhận được
một món đồ chơi mới mà đã vui mừng khôn xiết, Phương Tiểu Ngư trong lòng liền cảm thấy thua thiệt.
Tiêu Bác đang ngồi giữa đống đồ chơi, nghe thấy có người đẩy cửa bước
vào cũng không ngẩng đầu lên, cứ tiếp tục chơi với chiếc tàu hỏa trong
tay, xem ra đang rất tập trung lắp ráp chiếc tàu hỏa ấy.
Cậu bé cũng trạc tuổi Lạc Bảo Nhi, nhưng trên gương mặt không hề có nét
ngây thơ đáng yêu của một đứa trẻ mà lại lộ ra một chút cộc cằn.
“Đây là phòng đồ chơi của tiểu thiếu gia, cô vào đi, có gì thì cứ gọi
tôi, nhớ lấy, cho dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được làm tổn
thương tiểu thiếu gia.” Dứt lời, bà Phùng mỉm cười bí hiểm rồi bỏ đi.
Phương Tiểu Ngư không hiểu lời bà ta có ý gì, bởi cho dù cô có ghét Tiêu Tử Dao đến đâu cũng không thể lén đi trút giận lên đầu một đứa trẻ
được, thế nên cô đương nhiên không thể làm tổn thương Tiêu Bác rồi, sao
lại còn phải đặc biệt căn dặn như thế? Đúng là kì lạ!
Cô hít một hơi rồi từ từ bước vào phòng đồ chơi.
Phương Tiểu Ngư bước đến ngồi xuống sàn cùng với Tiêu Bác, cố gắng dịu
dàng: “Con tên Tiêu Bác đúng không? Có thể cho cô biết con đang chơi cái gì không?”
Cô nở một nụ cười cực kì thân thiện, trong lòng tin chắc mình sẽ thành công.
Kết quả lại cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.
Tiêu Bác hoàn toàn không quan tâm gì đến cô, vẻ mặt vô cảm tiếp tục lắp ráp chiếc tàu hỏa trong tay.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy ngượng, mặt mũi nhăn nhó, không nói gì nữa, cứ thế yên lặng ngồi bên cạnh Tiêu Bác.
Cô ngắm nhìn gương mặt cậu bé, bất giác nhớ đến Lạc Bảo Nhi của mình.
Không biết Tống Đình Hi đã đón thằng bé chưa?
Buổi tối đã ăn gì chưa?
Ăn có no không?
Ôi, vì đến chăm con của người khác mà bỏ lỡ đi thời gian ở bên cạnh con mình.
Trong lúc Phương Tiểu Ngư đang đắm chìm trong nỗi nhớ con thì một tiếng đồ vật rơi vỡ chợt vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy tư.
Nhìn thấy trước mắt là một đống đồ vỡ tan, những mảnh vỡ ấy chính là từ
chiếc tàu hỏa mà vừa rồi Tiêu Bác đang lắp ráp, một bộ đồ chơi mới toanh bây giờ đã trở thành đống rác.
Tiêu Bác đang mặt nhăn mày nhó, nổi giận đùng đùng nhìn đống rác, nhưng
vẻ mặt có một chút hả hê, rõ ràng cậu ta cố tình làm hỏng món đồ chơi.
Phương Tiểu Ngư mắt tròn mắt dẹt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bèn quan tâm hỏi: “Sao thế? Sao con lại làm hỏng đồ chơi?”
Tiêu Bác không nói gì, chỉ đứng dậy bước đến rồi lấy chân tức tối giẫm
lên đống đồ chơi bị vỡ, miệng liên tục mắng chửi: “Tàu hỏa khốn kiếp,
tàu hỏa khốn kiếp, sao lại khó lắp như thế? Tao đạp chết mày tao đạp
chết mày!”
Phương Tiểu Ngư bị cậu bé tính khí nóng nảy này dọa cho ngẩn người, cô
định bước đến ngăn cản, nhưng lại bị Tiêu Bác cho rằng cô đang muốn đối
đầu với cậu.
Tiêu Bác cầm một món đồ chơi bằng gỗ ném mạnh vào người Phương Tiểu Ngư
quát tháo: “Đập chết đồ bảo mẫu khốn kiếp, bổn thiểu gia muốn làm gì thì làm cái nấy, không ai được ngăn cản!”
Phương Tiểu Ngư sợ bị ném trúng người nên vội vàng làm động tác né tránh.
Hành động ấy ngược lại đã kích động ý muốn chơi đùa của Tiêu Bác, cậu ta bắt đầu chụp lấy mấy món đồ chơi gần đó ném lung tung vào người Phương
Tiểu Ngư, thấy Phương Tiểu Ngư la oai oái vì bị mình ném trúng, cậu ta
thích thú cười khanh khách.
Phương Tiểu Ngư vừa né tránh vừa cảm thấy lửa giận trong lòng mình ngày một lớn hơn.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao vừa rồi Tiêu Tử Dao và bà Phùng lại có biểu hiện cười trên nỗi đau của người khác như thế.
Thì ra Tiêu Bác là một đứa bé dễ nổi nóng, hơn nữa một khi đã lên cơn
thì hoàn toàn trở nên ngỗ ngược không quan tâm đến sự an toàn của người
khác!
Trẻ con kiểu gì thế này? Chẳng có tí giáo dục nào cả, vừa nhìn là đã
biết được cả nhà nuông chiều rồi, bây giờ dám động vào mình thì mình sẽ
dạy dỗ một trận!
Phương Tiểu Ngư không nhịn được nữa, lập tức bước đến tóm lấy hai cánh
tay đang định ném đồ của Tiêu Bác rồi gằn giọng: “Con dừng lại cho cô!
Cái thằng nhóc này, không biết một chút lễ phép nào cả, hôm nay cô sẽ
dạy cho con một bài học, cho con biết thế nào là lễ phép!”
Cô bế Tiêu Bác đặt ở góc tường, bắt đứng ở đó rồi nghiêm khắc nói: “Con
đứng yên ở đây cho cô, không được động đậy! Cô không phải loại bảo mẫu
dễ dàng để con ức hiếp đâu, ngoan ngoãn suy nghĩ về hành vi vừa rồi của
mình đi, phá hỏng đồ chơi, ném đồ vào người lớn, đúng là hư hỏng mà, suy nghĩ kĩ rồi thì xin lỗi cô, nếu không cô sẽ cho con đứng đó luôn!”
Gương mặt Tiêu Bác lộ rõ vẻ kinh ngạc hoang mang, rõ ràng lần đầu tiên
bị người ta đối xử như thế, nhất thời sợ đến mức không phản ứng được gì, cứ ngây người đứng ở góc tường, ngơ ngác nhìn Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư ngồi xổm trước mặt cậu, bị ánh mắt ấy làm cho mềm lòng,
bèn dịu giọng nói: “Thôi được rồi, suy nghĩ xong chưa? Mau xin lỗi cô
thì có thể ra chơi tiếp.”
Tiêu Bác kiên quyết không lên tiếng, miệng mím chặt, nhưng nước mắt cứ
từ từ tuôn ra, cuối cùng không nhịn được nữa bật khóc hu hu.
Tiếng khóc vừa vang lên đã bị Phương Tiểu Ngư bịt lại, Tiêu Bác trợn tròn mắt, tiếng khóc tức tưởi cũng bị nghẹn lại ở cổ.
Phương Tiểu Ngư giật mình nghĩ: Nếu để cho Tiêu Tử Dao nghe thấy thì cô
ta sẽ lại giày vò mình, còn có cả bà Phùng kia nữa, xem ra cũng chẳng
phải loại tốt lành gì, tốt nhất mình nên bớt gây chuyện lại thì hơn.
Cô đảo mắt rồi chợt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Bác, giọng nói cố tỏ ra bí
hiểm: “Cho con biết, cô là một phù thủy biết phép thuật, nếu con mà còn
khóc nữa thì cô sẽ dùng phép dán kín miệng con lại, có nghe thấy chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT