Mộc Du Dương cười lạnh lùng: “Sao hả? Cô tưởng lời xin lỗi của cô đáng
giá lắm sao? Lời nói và hành động của những kẻ thấp kém thì lúc nào cũng thấp kém thôi.”
“Mộc Du Dương!” Phương Tiểu Ngư giận đến mức không thốt nên lời.
Trái tim cô bị những lời nói ấy làm cho đau đớn.
Mình thật quá ngây thơ, vừa rồi còn tưởng cái tên lạnh lùng như băng cao cao tại thượng này sẽ giúp cho mình, đúng là nực cười mà.
Anh ta hoàn toàn không muốn giúp mình mà chỉ muốn làm cho mình mất mặt
cực độ trước mặt tất cả mọi người, chà đạp lòng tự trọng mà mình quý như sinh mạng dưới gót giày anh ta, nghiền nát không chừa lại một chút nào.
Mộc Du Dương nhìn thấy dáng vẻ tổn thương của Phương Tiểu Ngư thì trong lòng chợt thắt lại, có một chút cảm giác không nỡ.
Tống Đình Hi nghe thấy câu nói của Mộc Du Dương thì dù là một người luôn ôn hòa cũng cảm thấy tức giận, vội bước ra phía trước Phương Tiểu Ngư
nói đỡ cho cô: “Anh Mộc, ức hiếp một cô gái yếu đuối chắc không phải tác phong của một tổng tài như anh chứ? Sự việc lần này anh rốt cuộc muốn
giải quyết thế nào đây?”
Hành động bảo vệ Phương Tiểu Ngư của Tống Đình Hi dường như đã khiến Mộc Du Dương kích động, cảm giác không nỡ nhẫn tâm vừa mới dâng lên trong
anh giờ đây mất sạch, chuyển biến thành một ngọn lửa giận.
Anh nhìn chằm chằm Phương Tiểu Ngư, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu
người cô rồi lạnh lùng mở miệng nói: “Cô Phương, nếu cô đã không biết
làm một người mẹ dạy dỗ tốt con của mình thì hãy đến một gia đình nề nếp mà học hỏi, xem người ta dạy dỗ con cái ra sao đi.”
Phương Tiểu Ngư dùng ánh mắt phòng bị nhìn Mộc Du Dương hỏi: “Ý anh là sao?”
Mộc Du Dương nói tiếp: “Lời xin lỗi của cô không đáng tiền, cô nên dùng
hành động để bày tỏ thành ý của mình, từ hôm nay, cô phải đến nhà họ
Tiêu chăm sóc cho tiểu thiếu gia Tiêu Bác, làm giúp việc cho nhà họ, cho đến khi vết thương của Tiêu Bác lành lại, cho đến khi cô Tiêu Tử Dao
đồng ý tha thứ cho cô mới thôi.”
“Mộc Du Dương anh ức hiếp người quá đáng!” Phương Tiểu Ngư giận đến mức
ánh mắt như bốc lửa, đây rõ ràng chính là bắt cô phải làm người hầu cho
nhà họ Tiêu rồi!
Tống Đình Hi cũng rất bất mãn với đề nghị này, liền nghiêm nghị nói:
“Anh Mộc, đề nghị này của anh thật sự là không hợp lí một chút nào!”
“Anh sai rồi.” Mộc Du Dương đính chính, “Tôi không đang đề nghị, mà là
đã quyết định, cô Phương, nếu cô nghe theo quyết định của tôi thì con
trai cô sẽ tiếp tục được học hành yên ổn ở ngôi trường quý tộc này, còn
nếu cô không đồng ý thì tôi có thể đảm bảo, không những không có trường
nào chấp nhận con trai cô mà hai mẹ con cô cũng sẽ chẳng có đất dung
thân ở thành phố này.”
Câu nói của Mộc Du Dương hệt như một lời phán quyết giáng thẳng xuống
người Phương Tiểu Ngư, đập vào trái tim cô đau điếng, đau đến mức nước
mắt chực trào ra.
Ngoài miệng thì có vẻ muốn cô chọn lựa, nhưng kì thực cô không có chút quyền chọn lựa nào.
Nếu rời khỏi thành phố thân thuộc này thì hai mẹ con cô sẽ không có nhà để về.
Từ sau khi sinh Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư đã không còn cái gan chỉ có vài trăm đồng trong túi mà dám một mình đến một thành phố xa lạ để lập
nghiệp nữa.
Cô là một người mẹ, cần phải mang lại cho con mình một sự giáo dục tốt nhất và một cuộc sống bình an thuận lợi nhất.
Thế nên cô không thể rời khỏi đây được.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Phương Tiểu Ngư trả lời bằng một giọng bé
đến mức ngay cả chính cô cũng không nghe thấy rõ, chấp nhận yêu cầu đầy
sỉ nhục này, nếu có thể chịu đựng một chút sỉ nhục mà đảm bảo được sự
bình an của Lạc Bảo Nhi ở đây thì cô nguyện bằng lòng.
“Tiểu Ngư, em đừng ngốc như thế, đây không phải lỗi của em, em không cần phải tự làm khổ mình!” Tống Đình Hi vừa đau lòng vừa lo lắng.
Mộc Du Dương liền mỉa mai: “Mẹ của đứa bé cũng đã mở miệng đồng ý rồi, không cần phiền anh Tống phải nhọc lòng!”
“Đúng thế đúng thế! Chính cô ta cũng nhận lời rồi thì cứ làm như thế đi!” Tiêu Tử Dao đứng bên cạnh lập tức phụ họa.
Vừa rồi khi Mộc Du Dương không cho cô ta đuổi học Lạc Bảo Nhi, cô ta còn tưởng anh có ý bênh vực cho hai mẹ con không rõ lai lịch kia, nhưng giờ xem ra anh ấy chỉ muốn trút giận giúp mình thôi, thật là hả hê!
Nghĩ đến cảnh sau này có thể tha hồ hành hạ giày vò con hồ li tinh Phương Tiểu Ngư, trong lòng cô ta thấy thích thú vô cùng.
Tống Đình Hi định nói gì đó, nhưng bị Phương Tiểu Ngư ngăn lại.
Phương Tiểu Ngư nhìn anh lắc đầu rồi buồn bã nói: “Đừng tốn công nữa, em chấp nhận, cảm ơn anh đã đến cùng em, chúng ta về thôi.”
Nói xong, cô ủ rũ quay lưng bước ra khỏi văn phòng.
Tống Đình Hi ngập ngừng một chút rồi cũng đành đi theo.
“Ngày mai nhớ đến nhà tôi làm việc đấy! Ha ha ha!”
Phía sau vang lên tiếng cười châm chọc đắc ý của Tiêu Tử Dao, giọng điệu ấy khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy buồn nôn.
Mộc Du Dương nhìn mãi theo bóng dáng mảnh mai ấy rời đi, dáng vẻ âu sầu và bất lực khiến cô trông thật mong manh.
Sâu thẳm trong tim Mộc Du Dương chợt dâng lên một nỗi đau không thể kiềm chế được.
Hôm nay, sở dĩ anh đến đây hoàn toàn là vì có một ý khác.
Anh vốn định đến công ty của Lương Vệ Lễ để giám sát công việc, vô tình hữu ý liếc ngang qua văn phòng thiết kế trưởng.
Không thấy người con gái mà mình quan tâm ở đó, trong lòng anh không hiểu sao cảm thấy rất trống trải.
Anh cứ ngẩn ngơ ngồi xem tài liệu, cuối cùng không kiềm được bèn sai
người điều tra xem Phương Tiểu Ngư đã đi đâu, sau khi biết tin liền dừng hết mọi việc đang làm mà chạy vội đến trường mẫu giáo.
Nhưng vừa đến đây lại trông thấy cảnh tượng Tống Đình Hi ra sức bảo vệ cho cô.
Khoảnh khắc ấy, trái tim anh như bừng lên một ngọn lửa khó hiểu.
Sau đó anh cứ thế tàn nhẫn trút ngọn lửa giận này lên người con gái yếu đuối ấy.
Mình bị làm sao thế…
Mộc Du Dương chợt thấy đau đầu, cuối cùng cũng nhấc cánh tay đang khoác
trên vai Tiêu Tử Dao ra, vẻ kênh kiệu giả tạo vừa rồi mất sạch, chỉ còn
lại gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Tiêu Tử Dao cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình có điều bất ổn liền
quan tâm hỏi han: “Du Dương, sao trông anh lại không vui gì cả vậy?”
Mộc Du Dương thở dài, khẽ xoa lên thái dương rồi khó chịu nói: “Nếu việc đã giải quyết xong rồi thì tôi đi đây.”
Nói xong anh đưa chân bước thẳng ra ngoài.
“Này, Du Dương…” Tiêu Tử Dao vội vàng chạy theo, giơ hai tay nắm lấy cánh tay anh nũng nịu: “Mình đi chung đi…”
Mộc Du Dương cau mày, thốt ra từng tiếng băng giá: “Bỏ ra, cô phải nhớ những lời tôi đã nói với cô.”
Tiêu Tử Dao giật bắn mình, đành phải luyến tiếc buông tay anh ra.
Cô ta tuy không hiểu vì sao Mộc Du Dương lại lúc nóng lúc lạnh với mình, nhưng có thể khẳng định Phương Tiểu Ngư chắc chắn chính là lí do khiến
Mộc Du Dương không vui!
Thế nên Tiêu Tử Dao tuyệt đối sẽ không để yên cho Phương Tiểu Ngư!
Trên chiếc Lamborghini màu trắng, Tống Đình Hi đang lái xe, nhưng chốc
chốc vẫn quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư đang ngồi cạnh, ánh mắt chứa
chan sự lo lắng và quan tâm.
Anh cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất hỏi cô: “Em muốn đi đâu? Về công ty hay về nhà?”
Phương Tiểu Ngư thẫn thờ cúi đầu khẽ nói: “Đưa em về nhà đi, em không muốn đến công ty.”
Cô nói địa chỉ nhà mới cho Tống Đình Hi, cả hai cùng đi về.
Trên đường, hai người không nói với nhau gì nữa.
Phương Tiểu Ngư đắm chìm trong thế giới riêng của mình, im lặng ủ rũ.
Tống Đình Hi trông thấy đau lòng vô cùng.
Anh có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ cái tên Mộc đại tổng tài mặt lạnh như băng, khí thế ngút trời ấy lại cứ kiên quyết không buông tha cho cô gái yếu đuối này, kiên quyết hành hạ cô như thế, thật sự khiến người ta không hiểu nổi.
Nghe nói anh ta là người ít khi lộ diện, càng không bao giờ phí sức đi
lo mấy việc vụn vặt thế này, tại sao lại luôn xen vào chuyện của Tiểu
Ngư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT