Cũng có thể nói, Du Dương của cô đã biến mất vào hư không, có thể không bao giờ trở về bên cạnh cô nữa. 

Còn cô ở đây không biết làm gì cả. 

Cái cảm giác tuyệt vọng này, Phương Tiểu Ngư đã trải qua rất nhiều lần nhưng chưa có lần nào lại sâu sắc như lần này. 

Phương Tiểu Ngư hiểu cô đã mất đi người mà cô yêu nhất. Cuộc đời này của cô từ nay cũng mất đi ý nghĩa sống. 

“Cậu ra ngoài đi.” 

Cô lạnh lùng nói, từ từ nhắm hai mắt lại. 

Lục Trạch nhìn cô thật lâu, không nói lời nào. Anh hiểu được, bây giờ có nói gì vô ích. 

Tổng tài mất tích rồi, phu nhân là người đau lòng hơn ai khác. 

Cô bây giờ không thể chịu thêm bất cứ quấy rầy nào khác.

Lục Trạch đẩy cửa ra ngoài, xoay người đóng nhẹ cánh cửa. 

Phương Tiểu Ngư lúc này mở mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, mây trắng trời xanh đẹp như thế nhưng sao Du Dương lại không ở bên cạnh cô lúc này. 

Cô như muốn nhảy ra ngoài khung cửa sổ này, có lẽ làm vậy hồn cô mới có thể tìm thấy Du Dương. 

Nhưng cô không thể làm thế. 

Lỡ như đêm đó, Du Dương chỉ bị thương, bọn người đó có lẽ không ra tay tàn độc giết anh thì sao, nhất định là vậy. 

Cô phải gượng dậy, đợi Du Dương trở về. 

Cô còn có Lạc Bảo Nhi, cô còn phải nuôi dưỡng Lạc Bảo Nhi trưởng thành đợi anh quay trở về. 

Cô còn phải thay anh quản lý tốt Thịnh Thế Mộc Thiên. Đợi đến khi anh trở về, nói không chừng anh sẽ khen cô quản lý giỏi nữa. 

Ngày qua ngày, tịnh dưỡng ở bệnh viện được nửa tháng, sức khỏe Phương Tiểu Ngư cũng được hồi phục khá nhiều.

Lạc Bảo Nhi ngày nào tan học về cũng đến bệnh viện thăm cô, ngoài thời gian ở cạnh Lạc Bảo Nhi, những khoảng thời gian khác, cô đều chờ đợi Lục Trạch có thể mang đến cho cô một tin tốt lành. 

Nhưng không, ngay cả một chút cũng không có. 

Cô không biết Thịnh Thế Mộc Thiên đã hỗn loạn như ong vỡ tổ rồi. 

Hôm nay Lạc Bảo Nhi tan học được quản gia đón đến bệnh viện như thường ngày. 

Phương Tiểu Ngư đang nghe Lạc Bảo Nhi kể về những chuyện vui vẻ trong trường hôm nay của cậu thì cánh cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. 

Người đến thăm cô là Tống Đình Hi và Ôn Minh Nguyệt, họ còn dẫn theo Ôn Nhị. 

Ôn Minh Nguyệt mỉm cười, đặt hoa tươi lên bàn, Tống Đình Hi cũng đem giỏ quà đặt vào hộc tủ. Họ nắm tay Ôn Nhị cùng đi đến giường bệnh. 

Phương Tiểu Ngư nhất thời không biết nên đối mặt thế nào. Đã từng có lúc, cô và Mộc Du Dương, Lạc Bảo Nhi, ba người một nhà họ cũng hạnh phúc thế này. 

Nhưng bây giờ, Du Dương đã bỏ hai mẹ con cô mà đi rồi.

“Tiểu Ngư, chị thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Ôn Minh Nguyệt hỏi trước, “Xin lỗi chị, lâu thế này mới đến thăm chị. Gần đây thật sự quá bận rộn nên tôi không thể đến được.” 

Tống Đình Hi nhìn Phương Tiểu Ngư, không nói lời nào, nhưng trong mắt chứa chan đau xót. 

“Không sao, mọi người đến thăm tôi, tôi đã rất vui rồi. Cảm ơn mọi người.” Phương Tiểu Ngư khách khí nói.

“Tiểu Ngư, chị đừng buồn nữa. Trong thời gian này mọi người sẽ giúp chị tìm anh Mộc trở về. Tuy bây giờ không có tiến triển gì nhưng chị đừng bao giờ bỏ cuộc! Cái clip giám sát đó, tôi cũng đã xem qua. Tôi cảm thấy mấy người đó có lẽ không cần mạng của anh Mộc, thứ họ cần có lẽ là thứ khác.” 

Ôn Minh Nguyệt vừa nói vừa đứng dậy đi đổ nước.

Phương Tiểu Ngư nghe xong cảm thấy có chút hy vọng, cô vội vàng nói: “Sao lại nói vậy?” 

Ôn Minh Nguyệt nói: “Tiểu Ngư, chị nghĩ lại xem, nếu bọn họ cần mạng của anh Mộc thì họ hoàn toàn không cần phải tốn công tốn sức đến vậy! Họ có thể lựa chọn cách kín đáo hơn, ví dụ như hạ độc, hay là ra tay khi anh ấy ở trên xe này nọ, như vậy càng không bị người ta phát hiện, lẽ nào không phải vậy sao?” 

Phương Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy lời Ôn Minh Nguyệt nói rất có lý. Đúng vậy, những người đó sao lại tốn công phí sức đến vậy để tạo ra một vụ tông xe, hơn nữa còn để camera giám sát trên đường ghi lại nữa! 

Bọn họ làm như vậy hình như là cố ý cho ai đó xem! 

Lẽ nào bọn họ cố ý làm vậy để Thịnh Thế Mộc Thiên xem, hay là cố ý để Phương Tiểu Ngư xem? 

Vậy mục đích của họ rốt cuộc là gì? 

Đã hơn nửa tháng trôi qua, nếu muốn đòi tiền chuộc, họ có lẽ đã sớm yêu cầu một con số rồi. 

Nhưng bây giờ, không có chút động tĩnh nào. 

“Tiểu Ngư, bất luận thế nào chị vẫn không đơn độc một mình đâu.” Ôn Minh Nguyệt nhìn Phương Tiểu Ngư, nghiêm túc nói: “Cả nhà tôi luôn giúp chị.” 

Từ lúc biết Mộc Du Dương xảy ra chuyện, Ôn Minh Nguyệt và Tống Đình Hi luôn tận sức giúp cô tìm Mộc Du Dương, việc họ bận rộn thời gian qua chính là điều này. 

Tống Đình Hi muốn giúp Phương Tiểu Ngư vì trong lòng anh vẫn còn chút tình ý dành cho cô. Nhưng anh đã đem một ít tình cảm này dành lại cho Ôn Minh Nguyệt. 

Con người là loại động vật có nhiều xúc cảm phức tạp, anh và Ôn Minh Nguyệt chung sống với nhau lâu như vậy, cô là người khéo léo, hiểu chuyện, dịu dàng, làm chuyện gì cũng đều hơn người. 

Người phụ nữ như vậy, trời sinh đã mang trong mình một sức hút mê người. 

Tống Đình Hi thừa nhận bản thân anh đã bị cô quyến rũ.

Còn Ôn Minh Nguyệt giúp Phương Tiểu Ngư là vì lòng cảm kích, cũng là vì cô vốn đã xem Phương Tiểu Ngư là bạn của mình. 

Cô trước giờ không phải là loại người hẹp hòi. Phương Tiểu Ngư đã giúp cô khuyên Tống Đình Hi nên Tống Đình Hi mới có thể buông bỏ, mới có thể yên tâm ở bên cạnh cô. Về điểm này, cô cảm thấy biết ơn Phương Tiểu Ngư vô cùng. 

Cho nên lần này, khi xảy ra chuyện, cô lập tức giúp ngay, dù biết khả năng không giúp được gì nhiều nhưng cô vẫn muốn giúp chút sức. 

Phương Tiểu Ngư nói nhỏ: “Cảm ơn mọi người.” 

Ôn Nhị và Lạc Bảo Nhi ngồi một bên cùng thảo luận bài tập về nhà. Còn Phương Tiểu Ngư nói chuyện với Tống Đình Hi và Ôn Minh Nguyệt. 

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu Phương Tiểu Ngư cảm giác mình có bạn. 

Trời sụp tối, Ôn Minh Nguyệt và Tống Đình Hi cũng từ biệt cô ra về. 

Trước khi đi, Ôn Nhị còn tươi cười với cô, ngọt ngào nói: “Cô ơi, cô mau khỏe lại nhé! Cô cố lên!” 

Phương Tiểu Ngư gật đầu, cười lại với cô bé. Quản gia đến đưa cơm cho Phương Tiểu Ngư, sau đó đưa Lạc Bảo Nhi về nhà nghỉ ngơi. 

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Phương Tiểu Ngư. Cô đã quen với sự cô độc thế này. 

Trong bóng đêm, ngoài Mộc Du Dương, cô không muốn ở cùng ai khác. 

Đang chuẩn bị ngủ thì cửa phòng bệnh vang lên tiếng động. Người đẩy cửa vào lúc này là Lục Trạch. 

Lục Trạch đã hơn một tuần nay không đến. Lần này, anh bước vào, mặt đầy căng thẳng. 

“Sao vậy?” Phương Tiểu Ngư hỏi trước. 

“Phu nhân, tôi thấy có một số chuyện cần phải báo cáo với cô.” Lục Trạch đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, thở dài, lấy một chồng tài liệu từ túi ra. 

“Phu nhân, thật không dám giấu cô, từ lúc tổng tài mất tích, cả Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta hỗn loạn như ong vỡ tổ vậy!” Lục Trạch vừa nói vừa đưa tài liệu cho Phương Tiểu Ngư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play