“Tôi... Tôi... ” Hứa Tuấn ấp úng, run rẩy trả lời: “Anh Mộc, tôi ở trong nước rảnh rỗi quá nên muốn nghỉ phép một thời gian ra nước ngoài chơi... ”
“Hừ.” Mộc Du Dương hừ một tiếng thật lạnh lùng, anh nói tiếp: “Ai sai anh bỏ thuốc tôi? Anh biết nếu chọc phải tôi thì hậu quả thế nào không?”
Hứa Tuấn gật đầu, sao anh ta lại không biết hậu quả khi chọc đến Mộc Du Dương được?
Nhưng vì nữ thần trong lòng mình, anh ta có thể lên núi đao, xuống chảo dầu.
“Xin... Xin lỗi... ” Hứa Tuấn run lẩy bẩy, không ngừng lặp lại câu xin lỗi.
“Xin lỗi thì có ích gì? Bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội. Anh phải nói ra ai là người sai anh tẩm thuốc tôi. Nói không chừng tôi còn có thể nhân từ tha mạng cho anh, bằng không thì…!”
Hứa Tuấn thừa nhận, có một khí thế hùng hồn phát ra từ người Mộc Du Dương làm anh ta run rẩy sợ hãi, nhưng sự quyến rũ của Tô Lạc Nhĩ lại lớn hơn, Tô Lạc Nhĩ nhất định sẽ đến cứu anh ta, nhất định sẽ vì anh ta mà cảm động, mà tiếp nhận tình yêu của anh ta.
Cho nên anh ta hạ quyết tâm không khai ra Tô Lạc Nhĩ.
“Anh… anh Mộc, thật sự... thật sự không có ai sai khiến tôi cả. Tôi... tôi chỉ là tức giận vì anh đuổi việc tôi. Tôi khó khăn lắm mới leo lên được cái ghế giám đốc này, không thể chỉ vì một lỗi lầm như thế mà đuổi việc tôi. Tôi rất hận! Cho nên tôi... cho nên tôi mới muốn hại anh. Mộc tổng, xin lỗi... tôi thật sự biết lỗi rồi... ”
Có thể nói tài năng diễn xuất của Hứa Tuấn thật sự rất cừ, Mộc Du Dương thậm chí còn suýt tin anh ta.
“Nếu đã như vậy thì được thôi.” Mộc Du Dương cười lạnh lùng, xoay người sang kề tai Lục Trạch nói nhỏ mấy câu. Anh liếc sang Hứa Tuấn một cái rồi bỏ đi.
Lục Trạch nhận được lệnh của Mộc Du Dương, cảm thấy giám đốc Hứa này thật có chút đáng thương.
Nhưng ai bảo hắn lại đắc tội Mộc Du Dương chứ?
Cách giải quyết của Mộc Du Dương chính là lấy đạo của người trả lại cho người.
Anh ra lệnh Lục Trạch cho Hứa Tuấn uống một lượng lớn thuốc kích dục, sau đó đưa hắn đến gặp một đám phụ nữ, chỉ cho nhìn, không được động vào, để hắn cảm nhận được sự tra tấn đến tận cùng.
Nếu hắn có thể chịu được sự đau khổ của lửa dục thiêu đốt toàn thân, sống sót qua một đêm thì sẽ buông tha cho hắn.
Nhưng thường thì không ai có thể chịu nổi loại kích thích này.
Quả nhiên hôm sau, Lục Trạch gửi tin sang, nói rằng Hứa Tuấn vì quá kích thích, hưng phấn giày vò cả một đêm nên đã chịu không nổi mà phát điên.
Mộc Du Dương không ý kiến gì với kết quả này. Anh căn dặn Lục Trạch đưa Hứa Tuấn vào bệnh viện tâm thần.
Anh còn nhiều việc phải xử lý. Chuyện này tạm bỏ qua.
Anh quyết định mở một buổi họp báo, công khai nhận lỗi, đồng thời bày tỏ thái độ tuyệt đối sẽ không ly hôn. Đối với An Ly, anh sẽ bồi thường một khoản nhất định.
Nhưng cách nghĩ của anh đã bị ban quản trị kịch liệt bác bỏ. Ngồi trong phòng hội nghị bây giờ, trước mặt anh là thái độ kịch liệt phản đối của hơn mười vị cổ đông, Mộc Du Dương cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh lặp lại: “Tôi cho rằng, đây là cách giải quyết tốt nhất!”
Lương Đào Quốc không vui, ông đập bàn đứng dậy, lớn tiếng: “Tổng tài, cậu nghĩ cậu làm như vậy sẽ không gây ảnh hưởng xấu cho hình ảnh của công ty sao? Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta từ trước đến nay luôn xây dựng hình tượng trọng tín trọng nghĩa. Bây giờ nếu cậu tuyên bố cậu thật sự đã ngoại tình trong hôn nhân như vậy, người bên ngoài sẽ nhìn Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta như thế nào?”
Lương Đào Quốc theo Mộc lão gia từ lúc bắt đầu sự nghiệp. Ông quá hiểu Thịnh Thế Mộc Thiên không dễ gì có được ngày hôm nay.
Bao nhiêu năm qua, ông luôn cố gắng bảo vệ hình ảnh tốt đẹp cho Thịnh Thế Mộc Thiên, thường những chuyện gây ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty đều do ông đứng ra xử lý và sắp xếp êm đẹp.
Có thể nói, không có Lương Đào Quốc thì sẽ không có một Thịnh Thế Mộc Thiên hoành tráng hoàn mỹ trong mắt thiên hạ như ngày hôm nay.
Mấy vị cổ đông khác cũng nhao nhao thảo luận.
“Đúng đấy, tổng tài kết hôn chưa bao lâu, nếu bây giờ thừa nhận ngoại tình trong hôn nhân, e rằng sẽ gây tổn thất rất lớn cho công ty!”
“Chưa kể sau này thế nào, nếu bây giờ tuyên bố thì chắc chắn ngày mai cổ phiếu công ty chúng ta sẽ rớt giá ngay!”
“Ôi, tổng tài sao lại hồ đồ như vậy? Muốn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì cũng phải chú ý một chút chứ! Bây giờ gây ra rắc rối lớn thế này, ai giải quyết nổi đây?”
Mộc Du Dương nghe không lọt tai những âm thanh léo nhéo này. Anh nghiêm khắc ho khan vài tiếng, ban quản trị đều im miệng lại.
Anh nhìn sang Lương Đào Quốc, nghiêm túc hỏi: “Vậy chú Lương, chú thấy chuyện này rốt cuộc phải xử lý thế nào thì được?”
Lương Đào Quốc trả lời: “Trước mắt cứ lấy bất biến ứng vạn biến! Chuyện ngoại tình trong hôn nhân, cậu tuyệt đối không được thừa nhận. Sau này cậu phải luôn giữ khoảng cách với cô An Ly, tốt nhất là trong thời gian này cũng đừng gặp nhau, bằng không hai người nếu lại bị chụp ảnh đi cùng nhau thì sẽ không thể nào nói rõ sự thật được!”
Đừng nói đến sóng gió lần này, dù là cả đời này, Mộc Du Dương cũng có thể vỗ ngực cam đoan, anh không muốn gặp lại An Ly.
Lương Đào Quốc nói tiếp: “Đợi chuyện này lắng dịu, mọi người cũng sẽ không nói đến.”
Lời cũng ông nói không phải không có lý nhưng nếu làm vậy thì Mộc Du Dương cảm giác mình thật sự có lỗi với Phương Tiểu Ngư, anh thậm chí không thể cho cô một câu trả lời vừa ý.
Nhưng sự tình đã vậy, anh cũng không còn cách nào khác.
Anh là chủ tịch hội đồng quản trị của Thịnh Thế Mộc Thiên, đúng là mọi chuyện đều do anh quyết định. Nhưng anh không thể là người lãnh đạo độc tài, anh phải suy nghĩ cho tương lai và sự phát triển của tập đoàn.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Mộc Du Dương gọi điện thoại cho Phương Tiểu Ngư nhưng cô không nghe máy mà cúp thẳng luôn.
Cô vẫn còn đang giận anh, rất giận anh.
Mộc Du Dương khẽ thở dài, bỏ điện thoại lại vào túi. Anh đến trước bàn làm việc thì bỗng nhiên phát hiện trong chồng văn kiện là tấm ảnh của Hứa Tuấn đưa cho anh hôm đó.
Trên đó là ảnh Phương Tiểu Ngư vừa được đẩy ra phòng sinh, Mộc Du Dương trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu vất vả, cả anh và cô đã vượt bao nhiêu sóng gió để có được nhau hôm nay, vốn dĩ họ đã rất hạnh phúc, nhưng sao thực tế lại không như ý người, hết lần này đến lần khác họ cứ phải phân ly.
Điện thoại trong túi bỗng vang lên, Mộc Du Dương giật mình, lẽ nào là cô ấy gọi đến?
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra xem. Không phải cô ấy, mà là An Ly.
Tâm trạng vui mừng bỗng nhiên biến mất. Sắc mặt Mộc Du Dương lạnh lùng, chậm rãi ấn nút trả lời.
“Chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi, không có chút cảm tình nào.
An Ly giật mình với sự lạnh lùng của anh nhưng cô vẫn cố gắng gượng gạo cười: “Du Dương, anh có thể ra ngoài gặp em một lát không?”