Mộc Du Dương nhẹ nhàng đáp: “Xem tài liệu, lâu lâu ra ngoài gặp khách hàng.” 

Phương Tiểu Ngư giở xem thử vài hồ sơ nhưng không hiểu gì cả bèn đóng lại, “Du Dương, Lạc Bảo Nhi sắp lên tiểu học rồi, anh nghĩ nên đưa con đi học ở đâu thì tốt?”

Phương Tiểu Ngư hỏi ra câu hỏi khiến cô suy tư bao lâu nay. Lạc Bảo Nhi luôn nói muốn được học tiểu học chung với Ôn Nhị, nhưng Phương Tiểu Ngư đương nhiên không muốn. 

Cô đã dò ra ra được, Ôn Nhị chính là con gái của Ôn Minh Nguyệt, còn rốt cuộc có phải là con gái ruột của Ôn Minh Nguyệt hay không thì cô không rõ lắm. 

Nhưng dù sao thì cô cũng không muốn Lạc Bảo Nhi sẽ học chung trường tiểu học với Ôn Nhị, nếu hai đứa trẻ thật sự trở nên thân thiết thì sau này chắc chắn cô sẽ còn phải gặp lại Tống Đình Hi. 

Lúc ấy sẽ khó xử biết chừng nào. 

Mộc Du Dương đáp: “Anh không biết, cứ để tùy thằng bé thôi.” 

Phương Tiểu Ngư liền chống nạnh nói: “Anh bị sao thế? Anh dù gì cũng là người làm bố rồi, sao có thể thờ ơ như thế với chuyện học hành đại sự của con trai mình?” 

Mộc Du Dương cười nói: “Đâu có, anh chỉ là cảm thấy nên nghe theo ý của con sẽ tốt hơn. Hơn nữa nhà chúng ta trước nay không phải đều nghe theo ý của em sao? Lạc Bảo Nhi học ở đâu không phải sẽ do em quyết định hết sao?” 

Câu nói ấy giống như muốn ám chỉ cô là một người chuyên quyền độc đoán vậy, Phương Tiểu Ngư lập tức cảm thấy không vui, “Em đâu có! Em nghe theo Lạc Bảo Nhi mà! Thằng bé muốn học ở đâu thì cứ học ở đó vậy!”

Buổi tối về đến nhà, Lạc Bảo Nhi đang định gọi điện thoại cho Ôn Nhị. Trông thấy Phương Tiểu Ngư về, cậu phấn khích nói: “Mẹ ơi, con muốn gọi điện cho Nhị Nhị! Con muốn rủ bạn ấy ngày mai cùng đi chơi!” 

Nhìn dáng vẻ hào hứng của Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư không nỡ phản đối, cô đành gật đầu cho phép. 

Lạc Bảo Nhi liền tung tăng đến chỗ điện thoại, gọi vào số trên mảnh giấy nhỏ. 

Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một phụ nữ trung niên, có lẽ là giúp việc, bà hỏi: “A lô, xin chào, cho hỏi cần tìm ai?” 

Lạc Bảo Nhi cất giọng đáng yêu nói: “Con chào cô, con là bạn của Nhị Nhị, con muốn nói chuyện với Nhị Nhị, phiền cô bảo bạn ấy ra nghe điện thoại được không?”

Giúp việc vâng một tiếng, sau đó nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng gọi: “Nhị tiểu thư, bạn cô tìm cô.” 

Ôn Nhị bước đến nghe máy, vui vẻ hỏi: “Xin chào, cho hỏi bạn là ai?” 

Vừa nghe thấy giọng của Ôn Nhị, Lạc Bảo Nhi lập tức mừng rỡ. Cậu cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy tưng tưng của mình, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chào Nhị Nhị, mình là Lạc Lạc! Nhị Nhị, ngày mai bạn có rảnh không?” 

Ôn Nhị vui vẻ đáp: “Đương nhiên là rảnh rồi!” 

Lạc Bảo Nhi phấn khích nói tiếp: “Vậy chúng mình ra công viên ngoại ô chơi đi, ở đó có nhạc nước! Phải rồi, buổi tối chúng ta sẽ ra bờ sông, mình nghe mẹ nói buổi tối ở đó có bắn pháo hoa nữa!” 

Đúng là biết chọn nơi hẹn hò! Quả không hổ danh là con trai của Mộc Du Dương, đi cua gái vô cùng bài bản. 

“Rồi, được rồi, vậy quyết định như thế nhé? Mình cúp máy đây, chúc Nhị Nhị ngủ ngon!” 

Lạc Bảo Nhi cúp máy rồi tung tăng bước đến sô pha, lách mình vào ngồi giữa Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư.

“Mẹ ơi, bố ơi, Nhị Nhị đã nhận lời ngày mai cùng đi chơi với con rồi!” 

Phương Tiểu Ngư cũng không biết nói sao nữa, đành phải nhờ quản gia ngày mai đưa Lạc Bảo Nhi đi chơi, dù gì cũng là lần đầu hẹn hò của Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị, người làm bố mẹ như cô và Mộc Du Dương không có mặt thì hai đứa bé mới thoải mái được. 

Tại thành phố Y, trong căn biệt thự của Tô Lạc Nhĩ, một người đàn ông đứng ngập ngừng trước cửa rất lâu, cuối cùng cũng nhấn chuông. 

Tô Lạc Nhĩ mở cửa, câu đầu tiên nói lại là: “Cậu đến rồi à?” 

Người đàn ông nọ gật đầu rồi bước nhanh vào trong nhà.

“Ngồi đi, tôi pha cho cậu tách trà.” Tô Lạc Nhĩ nói xong liền quay người bước vào phòng pha trà. 

Nhưng người đàn ông kia đã nhẹ nhàng bước theo rồi đưa tay ôm lấy eo bà ta từ phía sau. 

“Đừng làm thế, ngoan ngoãn ra ngoài ngồi đi.” Tô Lac Nhĩ mắng yêu một câu, người đàn ông kia liền ngoan ngoãn buông tay, quay ra ngồi ở ghế sô pha. 

Tô Lạc Nhĩ bước ra ngoài, đưa tách trà trong tay cho người đàn ông kia rồi khẽ nói: “Hôm nay sao rồi? Có nghe ngóng được tin tức gì không?” 

“Thôi đừng nhắc nữa, hôm nay đúng là xui xẻo!” Người đàn ông nhận tách trà, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Bị Mộc Du Dương đuổi việc rồi! Sau này sẽ không thể đi làm ở Thịnh Thế Mộc Thiên nữa! Chị Tô, chị sẽ không trách tôi chứ?” 

Người đàn ông ấy chính là Hứa Tuấn. 

Anh ta là người được Tô Lạc Nhĩ cài cắm vào Thịnh Thế Mộc Thiên từ lâu, năm xưa vì muốn giúp anh ta được vào đó mà bà ta đã tốn không ít công sức, khó khăn lắm mới đưa anh ta lên làm được cái chức giám đốc ở Thịnh Thế Mộc Thiên, nhưng ít khi nào anh ta mang đến cho bà ta tin tức có ích. 

Hứa Tuấn say mê nhan sắc của Tô Lạc Nhĩ đã lâu, tuy Tô Lạc Nhĩ lớn hơn anh ta đến tận mười mấy tuổi, nhưng lại là kiểu người mà anh ta thích. 

Hoàn toàn ngoài dự đoán của anh ta, Tô Lạc Nhĩ lại không hề nổi giận, bà ta thậm chí còn cười dịu dàng nói: “Không sao, nếu đã nghỉ việc rồi thì không cần đến đó nữa. Nhưng mà Tiểu Tuấn à, tôi có thể nhờ cậu giúp tôi làm một chuyện khác không?” 

Hứa Tuấn liền gật đầu lia lịa nói: “Được được được! Đương nhiên là được! Chỉ cần chị nói ra thì việc gì tôi cũng bằng lòng làm!” 

Tô Lạc Nhĩ cúi người khẽ nói vào tai anh ta vài câu, sau khi nói xong còn hôn lên má anh ta. Nụ hôn ấy khiến Hứa Tuấn không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa.

“Đã nhớ rõ chưa?” Tô Lạc Nhĩ cười nheo mắt hỏi. 

“Vâng vâng vâng! Tôi nhớ rồi! Chị Tô, chị cứ yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ làm thật tốt cho chị!” 

Hứa Tuấn hài lòng rời khỏi biệt thự của Tô Lạc Nhĩ, trong lòng nghĩ có phải chỉ cần làm được việc này thì sẽ có được trái tim của Tô Lạc Nhĩ hay không? 

“Được rồi, xuống đây đi.” Tô Lạc Nhĩ nói vọng lên lầu.

An Ly từ trên cầu thang từ từ bước xuống, tất cả cảnh tượng vừa rồi cô đều đã trông thấy cả. Cô đã quen với dáng vẻ ấy của mẹ, nhưng cô không bao giờ thích việc dùng sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông rồi biến họ thành con cờ của mình. 

Đối với việc ấy, An Ly luôn có một sự ghê tởm không nói thành lời. 

Nhưng cô không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể dằn lòng hỏi: “Có việc gì không mẹ?” 

Tô Lạc Nhĩ cười nói: “Ngày mai con trang điểm cho thật đẹp, chuyện mà mẹ mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng có thể thực hiện rồi!” 

An Ly thắc mắc: “Mẹ, mẹ nói thế là có ý gì? Con không hiểu lắm, mẹ có thể nói rõ một chút không?” 

Nhưng Tô Lạc Nhĩ vẫn không giải thích rõ, chỉ nói: “Tóm lại ngày mai con cứ trang điểm thật đẹp là được. Con có bằng lòng dâng hiến bản thân mình cho Mộc Du Dương không? Nếu chịu thì đừng có hỏi nhiều nữa, ngày mai cứ cùng đi với mẹ là được!” 

Dâng hiến bản thân cho Mộc Du Dương sao? 

An Ly giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại ý trong câu nói của Tô Lạc Nhĩ. 

Cô không thể hiểu tâm trạng hiện giờ của mình là gì, kì vọng, sợ hãi, lo lắng… thậm chí còn xen lẫn một chút niềm vui, vô cùng phức tạp. 

Nếu thật sự có thể được ở bên cạnh Mộc Du Dương thì cho dù là làm gì, cô cũng bằng lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play