Sau khi về nhà, Phương Tiểu Ngư vẫn luôn suy đoán mối quan hệ giữa Ôn Nhị và Ôn Minh Nguyệt.
Mộc Du Dương đột nhiên mở cửa đi vào khiến người đang lâm vào trầm tư như Phương Tiểu Ngư giật mình.
Phương Tiểu Ngư trách: “Sao anh không gõ cửa vậy?”
Mộc Du Dương mỉm cười nói: “Chỗ này là nhà anh, anh còn cần gõ cửa sao? Trừ khi cô vợ nhỏ của anh đang làm chuyện gì đó không thể gặp ai. Nếu thật sự là thế thì anh xin lỗi em. Thật xin lỗi, xâm phạm quyền riêng tư của em rồi.”
Đột nhiên anh nói đùa như vậy khiến Phương Tiểu Ngư thấy có hơi không quen.
Cô hắng giọng nói: “Được rồi được rồi, đủ rồi đấy. Anh đừng đùa nữa. Em cũng không có việc gì làm, chỉ có mỗi ngày ở nhà rảnh rỗi đến phát chán, em thấy em sắp rảnh đến bệnh luôn rồi.”
Mộc Du Dương đến ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô dựa vào lòng mình, cằm tựa vào trán cô, thấp giọng nói: “Vậy em có muốn ra ngoài làm việc không?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu: “Đương nhiên là muốn. Nhưng giờ trên đầu em đang đội cái mũ “phu nhân tổng tài” to thế này, làm gì có công ty nào dám thuê em? Đều tại anh hết!”
Giờ còn trách anh nữa sao? Mộc Du Dương cố nhịn cười mà nói: “Hôm qua anh đã bàn với Lương Vệ Lễ rồi. Em có năng khiếu trong thiết kế như thế, nếu chỉ luôn ở nhà làm thiếu phu nhân thì quá lãng phí tài năng. Vậy nên anh quyết định đồng ý để em ra ngoài làm việc. Còn về nội dung công việc thì...”
Nói đến đây anh bỗng dừng lại, lấy ngón tay chỉ lên má mình nói: “Hôn lên chỗ này đi rồi anh nói em nghe.”
“Anh... đồ mặt dày!” Phương Tiểu Ngư tuy ngoài miệng mắng nhưng vẫn tiến đến hôn lên mặt anh: “Được rồi, giờ có thể nói em nghe rồi chứ?”
Mộc Du Dương giờ mới hài lòng, anh cúi đầu xuống vùi vào cổ cô nói: “Em có thể thử bồi dưỡng các nhà thiết kế của Mirandas, để họ cũng trở thành nhà thiết kế thiên tài như em.”
Đúng rồi! Sao cô không nghĩ đến nhỉ! Đích thân đào tạo nên những nhà thiết kế mới giỏi giang, so với việc thiết kế trang phục thì có lẽ còn thú vị hơn nhiều.
“Thật sự có thể như thế sao?” Phương Tiểu Ngư không dám tin mà hỏi anh.
“Đương nhiên.” Hơi thở của Mộc Du Dương phả vào cổ của cô, khiến cô ngứa ngáy.
“Tốt quá rồi! Cảm ơn anh!” Phương Tiểu Ngư ôm chầm lấy anh, hôn lên má anh một cái.
“Cảm ơn thế thôi không đủ đâu.”
Nói rồi Mộc Du Dương mỉm cười xấu xa một tiếng, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Mộc Du Dương tinh thần sảng khoái và thỏa mãn đi làm. Dục vọng bị đè nén mấy ngày đã đạt được thỏa mãn cực đại vào tối qua, anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm không ít.
Phương Tiểu Ngư bị ăn sạch sẽ vẻ mặt đau khổ rời giường, sau khi tắm xong thì tự lái xe đến công ty.
Cô đã mua xe mới, dùng tiền thưởng của chính mình để mua.
Mấy chiếc Maserati, Ferrari gì đó của Mộc Du Dương, cô lái không quen. Cô là người chịu khổ quen rồi, lái xe tốt như vậy không quen chút nào.
Cô rất hài lòng với chiếc xe phổ biến, rộng rãi thoải mái và cảm giác lái rất tốt này của chính cô.
Đến Mirandas rồi, Lương Vệ Lễ đã đứng đợi đón cô ở ngoài. Điều này làm cô thấy rất ngại.
Lương Vệ Lễ đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi từ lâu. Phòng làm việc mới của cô, phòng để cô dạy các nhà thiết kế và mọi thứ cần thiết đều đã đủ hết.
Lương Vệ Lễ cười hì hì nói: “Chị dâu, nếu chị thật sự có thể bồi dưỡng ra những nhà thiết kế hạng nhất giống như chị thì em thật sự phải cảm tạ chị rồi.”
Phương Tiểu Ngư hất hàm hỏi: “Sao vậy? Nghi ngờ năng lực của chị sao?”
Lương Vệ Lễ lập tức lắc đầu: “Không không không, sao nghi ngờ chị được chứ. Chị dâu của em là tuyệt nhất!”
Phương Tiểu Ngư đi đến phòng dạy học thì thấy có một đoàn nhà thiết kế vô cùng trẻ trung đã ngồi sẵn ở trong.
Họ đều là những nhà thiết kế giỏi mà Lương Vệ Lễ tốn bao công sức tuyển chọn ra. Việc Phương Tiểu Ngư cần làm chính là dạy họ làm sao trở nên giỏi hơn nữa, để họ trở nên độc đáo.
Ngành thiết kế thời trang chính là như thế. Càng có nhiều hình thức sáng tạo thì sẽ có càng nhiều người yêu thích. Vậy nên mức độ sáng tạo càng nhiều, sự yêu thích của công chúng cũng sẽ càng cao.
Một ngày bận rộn cứ thế trôi qua, Phương Tiểu Ngư vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Cô gọi điện thoại cho Mộc Du Dương, nhưng lại nghe tiếng trả lời hộp thư tự động.
Cô cũng không để ý lắm, dù gì hiện tại cô cũng có xe của mình, tự mình về cũng vậy thôi.
Hơn nữa Lạc Bảo Nhi đã về nhà rồi, bây giờ chắc chắn đang rảnh rỗi buồn chán, Phương Tiểu Ngư muốn sớm về nhà chơi với con.
Trong tòa nhà Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Anh cầm điện thoại lên mới phát hiện đã hết pin và tắt máy.
Anh không để ý lắm rồi cho điện thoại vào túi. Đang chuẩn bị rời công ty về nhà thì Lục Trạch mở cửa tiến vào.
Lục Trạch thấy dáng vẻ như anh chuẩn bị đi nên ngạc nhiên hỏi: “Tổng tài, anh muốn đi đâu vậy?”
Mộc Du Dương nhướn mày, cười như không cười hỏi ngược lại: “Bắt đầu từ lúc nào mà tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh thế?”
Lục Trạch xua tay: “Không không không, tổng tài hiểu lầm rồi, tôi không có ý này.”
Mộc Du Dương nói tiếp: “Vậy anh có ý gì?”
Không biết bây giờ đã hết giờ làm rồi sao? Anh bây giờ là người có vợ có con, phải nhanh chóng về nhà với vợ con chứ.
Lục Trạch vội trả lời: “Tổng tài, chẳng lẽ anh quên rồi? Anh đã hẹn với ông Trương của xí nghiệp Trương Thị là sẽ cùng nhau ăn cơm hôm nay rồi mà.”
Mộc Du Dương giờ mới nhớ ra hình như có chuyện thế thật. Nếu là vậy thì hôm nay anh không về nhà sớm được rồi.
Thật ra cuộc hẹn này không đến mức anh nhất định phải đi, nhưng trước giờ anh là người giữ lời. Vô duyên vô cớ cho người ta leo cây không phải tác phong của anh.
Vậy nên anh chỉ có thể cùng Lục Trạch đi xuống bãi đỗ xe, khởi động xe đến khách sạn nơi đã hẹn ông Trương.
Sau khi đến khách sạn, ông Trương đã đợi ở đó từ lâu. Nhìn thấy Mộc Du Dương, hai bên khó tránh một màn chào hỏi khách sáo, tâng bốc lẫn nhau. Sau đó mọi người vào chỗ ngồi, bắt đầu bữa ăn.
Cơm no rượu say rồi, ông Trương lại ngỏ ý mời Mộc Du Dương cùng ra ngoài “giải trí”.
Mộc Du Dương vốn muốn từ chối nhưng ông Trương nằng nặc lôi kéo anh thẳng vào chỗ hát karaoke.
Trong căn phòng hạng sang, giọng hát dở tệ của ông Trương vang vọng khắp phòng. Mộc Du Dương nghe đến đầu óc choáng váng, không nhịn được muốn nhanh chóng về nhà ôm vợ yêu ngủ một giấc.
Ai ngờ mới qua một lúc, ông Trương lại gọi một đám người đến. Đám người này vừa đến thì căn phòng liền trở nên vô cùng ồn ào, mọi người bắt đầu uống rượu liên tục.
Mộc Du Dương cũng không ngoại lệ, đã lâu rồi anh không uống nhiều rượu như thế nên chỉ thấy đầu óc chuếnh choáng.
Lúc này, căn phòng bên cạnh vang lên nhiều tiếng ồn. Tiếng động này nghe có vẻ như một cô gái nào đó đang kêu la thảm thiết.
Mộc Du Dương nhíu mày. Trước giờ anh chẳng phải người lo chuyện bao đồng, đặc biệt là ở những nơi thế này.
Nhưng ông Trương lại không ngồi yên được mà muốn vì nghĩa quên mình.
Ông ta đứng dậy, mở cửa căn phòng bên cạnh rồi hét lớn: “Làm gì vậy làm gì vậy? Ở nơi này ức hiếp phụ nữ hả?”
Lời vừa nói ra, ông Trương liền thấy hối hận.