Từ bé đến lớn, Lạc Bảo Nhi thường hay bị bạn bè đồng trang lứa châm chọc.
Thế nên, cậu luôn khát khao tìm được bố của mình, nhưng mẹ trước nay không hề nhắc gì đến bố, vì vậy cậu cũng không dám hỏi nhiều.
Cho đến sau này, khi chú Mộc xuất hiện, cho cậu tình thương như của một người cha, cậu mới dần cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng cậu không thể ngờ, chú Mộc lại chính là bố ruột của cậu, tin này với cậu mà nói thật sự là một tin vui động trời.
Mộc Du Dương cười đáp: “Được được được, đợi sau khi con khỏi bệnh rồi thì con muốn làm gì cũng được!”
Trong phòng bệnh vang lên tiếng cười giòn giã, cả một bầu không khí vui vẻ tràn ngập tình thương ấm áp.
Hôm Lạc Bảo Nhi xuất viện, Mộc Du Dương suýt nữa đã điều động hết người ở nhà họ Mộc đến đón cậu.
Đoàn xe xếp thành một hàng dài, chặn kín cổng bệnh viện Mộc Khang đến mức một con ruồi cũng bay không lọt.
Quản gia đã được Mộc Du Dương thông báo rằng Lạc Bảo Nhi chính là con ruột của anh, ông vui đến mức mấy đêm liền không chợp được mắt.
Thậm chí vào hôm Lạc Bảo Nhi xuất viện, ông còn mừng hơn cả Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư.
Trên xe, quản gia hưng phấn nói: “Đại thiếu gia, tôi thấy cậu và thiếu phu nhân chắc chắn là có duyên từ mấy kiếp trước rồi! Ôi, tiếc là lão gia không còn nữa, nếu ông ấy mà biết được tin này thì chắc sẽ vui biết bao nhiêu…”
Nói đến đây, quản gia đột nhiên nghẹn ngào. Vừa nghĩ đến lão gia là ông lại thấy đau lòng.
“Lạc Bảo Nhi luôn là con cháu của Mộc gia chúng ta, ông nội lúc nào cũng vui mà.” Mộc Du Dương nhẹ nhàng nói.
Quản gia lập tức gật đầu: “Vâng vâng vâng, tôi nói sai rồi! Khi lão gia còn tại thế, tuy không biết Lạc thiếu gia chính là con ruột của đại thiếu gia, nhưng ông cũng luôn xem Lạc thiếu gia như một thành viên của nhà họ Mộc chúng ta, trước nay chưa bao giờ bạc đãi cậu ấy.”
Phương Tiểu Ngư nói: “Đúng vậy, chú quản gia nói rất đúng, nhưng em cảm thấy vẫn nên đến trước mộ của ông, báo tin vui này cho ông biết!”
Lời của Phương Tiểu Ngư cũng rất có lí, Mộc Du Dương gật đầu, quyết định ngày mai sẽ đi thăm ông nội.
Buổi tối, Phương Tiểu Ngư từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn khăn tắm, tóc vẫn còn ướt. Cô đi chân không đến bên giường, ngồi xuống cạnh giường lấy máy sấy ra sấy tóc.
“Em xem em kìa, tóc cũng không biết lau khô nữa, như thế lỡ bị cảm thì phải làm sao?” Dứt lời, Mộc Du Dương đặt quyển tạp chí đang xem dở trong tay xuống, bước đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư, giật cái máy sấy tóc trong tay cô rồi chỉ vào chân mình, tỏ ý bảo cô để đầu lên đùi anh.
Phương Tiểu Ngư ngoan ngoãn tựa đầu lên chân anh, anh cầm máy sấy sấy tóc cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Phương Tiểu Ngư chợt hỏi: “Du Dương, Phương Thiên Hào và Lý Vân Phương sao rồi? Đừng nói anh đã cho họ một tỉ rồi cứ thế thả họ đi nhé?”
Nếu thật sự như thế thì quá dễ dàng cho đám ác nhân đó rồi!
Động tác trong tay Mộc Du Dương khựng lại một chút, sau đó trở lại bình thường, tiếp tục sấy tóc cho cô.
Anh cố tình nói thật nghiêm trọng: “Lần này anh sẽ xử lí bọn chúng thật nặng.”
Phương Tiểu Ngư có hơi tò mò: “Nặng đến mức nào?”
Mộc Du Dương nói: “Ban đầu anh định cho bọn chúng chết, nhưng làm thế thì quá dễ dàng cho chúng rồi! Chúng suýt nữa đã hại chết Lạc Bảo Nhi! Dám đem vợ con của anh ra để uy hiếp anh, thật sự là chán sống rồi mà!”
Vừa nói, gương mặt anh cũng trở nên phẫn nộ.
Vợ con của anh không thể chịu bất kì sự tổn thương nào, đó là giới hạn của anh! Nếu có kẻ dám động vào giới hạn này thì anh sẽ cho chúng sống không bằng chết.
“Anh đã tống chúng vào tù rồi. Em yên tâm, đời này chúng sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa.”
Mộc Du Dương thật ra không nói rõ ràng, bởi anh sợ sẽ dọa Phương Tiểu Ngư.
Sau khi anh bắt được Lý Vân Phương và Phương Thiên Hào ở sân bay đã giao nộp cho cảnh sát, còn dùng mối quan hệ để yêu cầu cảnh sát nhốt họ vào nhà giam dành cho tử tù.
Các phạm nhân ở đó đều là những kẻ cùng hung cực ác, hơn nữa bọn chúng biết rõ mình không bao giờ được ra tù, dù gì cũng sắp chết rồi, sống được ngày nào hay ngày đó cho nên dù ở trong tù thì bọn chúng vẫn cứ rất hung tợn.
Đối với những kẻ đội trên đạp dưới như Lý Vân Phương và Phương Thiên Hào, bị quẳng vào nơi đó rồi thì sẽ sợ đến mức đứng không vững, bởi những kẻ ở đó rất thích ức hiếp những ai mới vào.
Trừ phi tự sát, còn không thì có thể nói phần đời còn lại của họ sẽ không bao giờ được sống yên ổn.
“À… là thế à?” Phương Tiểu Ngư có vẻ rất hài lòng với cách xử lí này.
Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, liền ngồi dậy hỏi to: “Thế còn một tỉ? Một tỉ đó đâu rồi? Không lẽ anh đã đưa cho họ thật rồi à?”
Mộc Du Dương không kiềm được mà phì cười một tiếng. Anh đưa ngón tay đẩy nhẹ vào mũi cô rồi dịu dàng nói: “Tiểu Ngư của anh, sao em lại ngốc như thế?”
Bọn họ đã rơi vào hậu quả như thế rồi, làm sao có thể lấy được một tỉ ấy?
Phương Tiểu Ngư vẫn cứ thật thà nói: “Em nghiêm túc mà! Đó không phải là khoản tiền nhỏ đâu! Rốt cuộc đi đâu rồi? Anh nói mau đi được không?”
Mộc Du Dương cười tít mắt, sau đó áp sát lại gương mặt của cô rồi nói: “Cho dù có đi đâu thì em cũng là cô gái mà anh bỏ ra một tỉ để mang về, cả đời này không được chạy đi đâu nữa.”
Phương Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng mặt, nhưng cô không thể tỏ ra yếu thế, bèn mạnh miệng nói: “Em… em là hàng không bán! Không bao giờ bán! Với lại ai biết được một tỉ đó của anh đã đi đâu rồi!”
Mộc Du Dương nghiêm túc nói: “Anh trước nay luôn là người giữ chữ tín. Đã hứa đưa tiền thì đương nhiên sẽ đưa. Một tỉ đó anh thật sự đã đưa cho Phương Thiên Hào rồi, nhưng hắn ta có số được hưởng hay không thì không liên quan đến anh.”
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên bây giờ hắn ta không còn cơ hội tiêu khoản tiền ấy nữa, số tiền ấy sẽ do em xử lí.”
Thứ mà anh đã bỏ ra thì sẽ không bao giờ lấy lại. Số tiền một tỉ ấy là bỏ ra vì Phương Tiểu Ngư nên sẽ do cô hoàn toàn xử lí, đó là cách tốt nhất.
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc trợn tròn mắt, cằm như muốn rớt xuống đất: “Anh nói một tỉ đó… cho em xử lí sao?”
Mộc Du Dương mỉm cười gật đầu.
Nghĩ một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư mới nói: “Hay là… chúng ta đem số tiền đó… đi… quyên góp được không?”
“Ừ.” Mộc Du Dương trả lời không cần nghĩ.
Phương Tiểu Ngư lại kinh ngạc: “Anh đồng ý nhanh như thế à?”
Mộc Du Dương nhướn mày: “Nếu không thì sao? Anh đã nói là giao cho em xử lí rồi mà, thế thì em muốn làm thế nào cũng được.”
Đột nhiên, anh như nhớ ra điều gì đó, hai mắt nheo lại, áp sát vào gương mặt cô, dùng giọng nói vô cùng âu yếm nói khẽ vào tai cô: “Nếu anh nhớ không nhầm thì sáu năm trước, sau khi qua đêm, em đã cho anh một đồng xu đúng không?”
Phương Tiểu Ngư đỏ bừng mặt xấu hổ, cô thật sự chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.