Anh nhanh chóng xông lên cởi dây trói cho Phương Tiểu Ngư. Những vệ sĩ phía sau cũng xông lên cởi trói cho Lạc Bảo Nhi. 

Nhưng lúc này, vệ sĩ mới phát hiện trên cổ tay Lạc Bảo Nhi có một vết dao cắt. 

Mộc Du Dương lấy miếng vải bịt miệng Phương Tiểu Ngư ra, cô lập tức khóc nói: “Mau cứu Lạc Bảo Nhi! Mau cứu Lạc Bảo Nhi!” 

Mộc Du Dương dịu dàng nói: “Chẳng phải anh đã đến rồi sao? Anh ở đây, Tiểu Ngư, anh sẽ đưa hai mẹ con về nhà.”

Nước mắt Phương Tiểu Ngư không ngừng rơi xuống, cô đẩy Mộc Du Dương ra, xông đến ôm Lạc Bảo Nhi vào lòng. 

“Nhanh lên! Mau gọi xe cấp cứu!” Phương Tiểu Ngư hét lên: “Vừa rồi trước khi Lý Vân Phương rời đi đã rạch lên cổ tay Lạc Bảo Nhi! Du Dương! Mau gọi xe cấp cứu! Mau cứu Lạc Bảo Nhi!” 

Lúc này Mộc Du Dương mới chú ý đến một vết thương nhỏ trên tay Lạc Bảo Nhi. Tuy rằng vết thương rất nhỏ, nhưng máu tươi đang không ngừng trào ra. 

Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức gọi xe cấp cứu. 

Mộc Du Dương nhanh chóng xé tay áo của mình ra quấn chặt lên miệng vết thương của Lạc Bảo Nhi. 

Phương Tiểu Ngư khàn giọng: “Hu hu... Du Dương, nếu Lạc Bảo Nhi có chuyện gì... hức hức... anh bảo em phải làm sao đây?” 

Mộc Du Dương đau lòng vô cùng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, là tại anh đến muộn. Xin lỗi, xin lỗi, Tiểu Ngư. Em đừng khóc được không? Lạc Bảo Nhi chắc chắn sẽ không sao, sẽ không sao đâu...” 

Nói đến câu này, chính anh cũng cảm thấy chột dạ. 

Vết dao rạch này thật sự đã trúng ngay động mạch cổ tay, hậu quả của nó sẽ thế nào, anh vô cùng rõ ràng. 

Không ngờ Lý Vân Phương lại vì trút giận mà trước khi đi không quên rạch một vết thương lên tay Lạc Bảo Nhi!

Xe cấp cứu đến rất nhanh. Nhìn thấy Lạc Bảo Nhi được đưa lên xe cấp cứu, Phương Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy đầu đau kịch liệt. 

Lần đó sau khi hồi phục kí ức, cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nhớ ra được. Theo thời gian, những chuyện cô nhớ ra càng lúc càng nhiều. Nhưng cô vẫn cảm thấy dường như cô đã quên chuyện quan trọng nhất. 

Không ngờ bây giờ, vào chính lúc này, cô lại nhớ ra.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra được điều bản thân vẫn luôn quên mất là gì. 

Lạc Bảo Nhi chính là con trai của Mộc Du Dương! 

Lạc Bảo Nhi là con trai ruột của Mộc Du Dương! Buổi tối của sáu năm trước, người đàn ông ở cùng với cô chính là Mộc Du Dương! 

Cô mở miệng, muốn nói chuyện này cho Mộc Du Dương nghe, nhưng vì cơ thể quá suy yếu mà cô lại ngất đi mất.

… 

Tại sân bay thành phố Y, Phương Thiên Hào và Lý Vân Phương đã gặp được nhau. Đợi sau khi máy bay đi xa rồi, họ sẽ đến nước ngoài sống cuộc sống trong nhung lụa.

Đột nhiên ở sân bay vang lên nhiều tiếng động hỗn loạn, trong lòng Phương Thiên Hào thấy không ổn. Hắn và Lý Vân Phương nhìn về phía phát ra tiếng ồn xong thì hoảng sợ vô cùng. 

Từ xa có một đám vệ sĩ áo đen đang xông đến. 

Phương Thiên Hào và Lý Vân Phương nhìn nhau một cái, vội vã chuẩn bị chạy trốn. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã bị người ta ấn lại xuống ghế. 

Tất cả mọi thứ đều đã kết thúc. 

Giờ phút này, ngay tại sảnh chờ ở sân bay, dưới ánh nhìn của hàng chục nghìn người, họ bị còng tay rồi áp giải ra khỏi sân bay. 

Điều tiếp theo chờ đợi họ sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.

… 

Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Mộc Khang, Mộc Du Dương sốt ruột đi qua đi lại. 

Nghĩ đến Phương Tiểu Ngư vừa bị ngất đi và Lạc Bảo Nhi còn đang cấp cứu trong kia, anh cảm thấy trái tim đau đến không thở được. 

“Tiểu Ngư...” 

“Lạc Bảo Nhi...” 

Vài chục phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ vội vã từ trong đi ra. 

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lộ vẻ khó xử nói với Mộc Du Dương: “Xin lỗi, đứa bé này mất máu quá nhiều, hiện giờ cần được truyền máu gấp, nhưng bệnh viện của chúng tôi đã không còn nhóm máu của cậu bé nữa.” 

“Ông nói vậy là sao? Thịnh Thế Mộc Thiên mỗi năm đều đầu tư vào bệnh viện nhiều như vậy, thế mà các ngay vào lúc nguy cấp nhất lại không thể cứu được một đứa bé sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Mộc Du Dương, tuy rằng bác sĩ thấy sợ nhưng vẫn cố nói: “Xin lỗi, anh Mộc, không phải chúng tôi không có gắng, chỉ là nhóm máu của đứa bé này quá hiếm. Cậu bé mang nhóm máu Rh-, cũng chính là nhóm máu gấu trúc mà chúng ta thường nói. Nhóm máu này thật sự rất khó tìm.” 

Nhóm máu Rh-? 

Mộc Du Dương trong nháy mắt nhìn thấy hy vọng, anh nắm lấy hai vai bác sĩ, lớn tiếng nói: “Tôi mang nhóm máu đó đây! Lấy máu của tôi cứu đứa bé! Nhanh lên!”

Bác sĩ bị Mộc Du Dương làm cho giật mình. Nhưng sau khi tỉnh táo lại thì lập tức thấy nhẹ nhõm. 

Đèn phòng cấp cứu một lần nữa lại sáng lên, bác sĩ lại bận rộn một trận. Cuối cùng cũng cứu được Lạc Bảo Nhi từ trong hôn mê. 

Mộc Du Dương trong một lúc bị rút quá nhiều máu, cơ thể có hơi suy nhược. Quản gia khuyên anh về nhà nghỉ ngơi nhưng đã bị anh từ chối. 

Anh phải ở lại phòng bệnh này. Ở nơi đây có hai người quan trọng nhất đời này của anh. 

Quản gia thở dài nói: “Không ngờ thiếu phu nhân và Lạc thiếu gia lại phải trải qua giày vò như vậy, là tại tôi tắc trách, không chăm sóc tốt cho họ.” 

Mộc Du Dương lắc đầu: “Không, là lỗi của tôi.” 

Quản gia nói tiếp: “Nhưng mà nói thật thì, đại thiếu gia, cậu và Lạc thiếu gia đúng là có duyên với nhau thật. Tuy rằng hai người không cùng huyết thống, nhưng lại có nhóm máu giống nhau. Đúng là ông trời đã định trước hai người sẽ là người một nhà.” 

Nghe thấy câu này của quản gia, Mộc Du Dương dường như nhớ ra gì đó. 

Anh nhớ đến buổi tối sáu năm trước, anh bị trúng thuốc ra ngoài đi dạo, sau đó gặp được một người phụ nữ có thể khơi dậy dục vọng trong anh. 

Trong trí nhớ của anh, người có thể dấy lên dục hỏa của anh, ngoại trừ Phương Tiểu Ngư thì hình như cũng chỉ có cô gái của tối hôm đó. 

Trong trí nhớ mơ hồ của anh, cô gái của buổi tối hôm đó tựa như yêu tinh, đến cả tiếng thở dốc yêu kiều cũng khiến anh say đắm. 

Đột nhiên trong đầu anh, hình bóng của cô gái đó dần trùng khớp với hình bóng của Phương Tiểu Ngư. 

Hơn nữa, Lạc Bảo Nhi năm nay vừa tròn năm tuổi, mà sáu năm trước anh... 

Chắc không phải... trùng hợp vậy chứ? 

Nghĩ vậy, Mộc Du Dương cũng không ngồi yên được nữa.

Anh đứng dậy, xông thẳng ra ngoài, đi đến phòng làm việc của bác sĩ rồi nói thẳng: “Giúp tôi làm giám định cha con.” 

… 

Sau khi Phương Tiểu Ngư tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy một màu trắng xóa. 

Cô đang nằm trong phòng bệnh, Mộc Du Dương đang ngủ tựa đầu vào giường cô. Cô nhẹ quay đầu nhìn, thấy được người đang nằm ngủ ở giường kế bên chính là Lạc Bảo Nhi. 

Cô lập tức thả lỏng, cũng may Lạc Bảo Nhi không sao.

Cử động nhẹ này của cô vẫn khiến Mộc Du Dương cảm nhận được. Anh cũng tỉnh ngủ và ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô. 

Trong ánh mắt anh chứa đầy tình yêu và sự dịu dàng, điều đó khiến mặt Phương Tiểu Ngư mau chóng đỏ lên. 

Đột nhiên cô không biết phải làm sao. 

Chuyện... chuyện đó... có cần nói với anh ấy bây giờ không? 

Mộc Du Dương cười cong cong khóe mắt, anh nắm tay cô hỏi: “Sao vậy? Sao lại đột nhiên ngượng ngùng thế?”

Phương Tiểu Ngư xấu hổ lắc đầu, nói: “Không... không có gì. Chuyện là... Du Dương, em... em có chuyện này muốn nói với anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play