Có thể thuận lợi cầm trong tay một tỉ thì yêu cầu gì Phương Thiên Hào cũng đáp ứng.
Anh ta áp điện thoại vào tai Phương Tiểu Ngư đang bị trói, sau đó lôi cái giẻ đang nhét trong miệng cô ra, nói: “Này, anh rể gọi cho chị đấy, chị nói với anh ta chị không sao cả đi.”
Nước mắt Phương Tiểu Ngư đã khô nhưng nghe được giọng nói ấm áp và quả quyết của Mộc Du Dương, khóe mắt cô lại chực trào nước mắt.
“Tiểu Ngư, em bây giờ an toàn không?”
Phương Tiểu Ngư nghẹn ngào trả lời: “Du Dương… em… em sợ quá…”
Mộc Du Dương nghe giọng cô khàn đặc lại còn khóc thút thít, lòng anh đau nhói. Anh kiềm chế lại sự hoảng loạn trong lòng, dịu dàng an ủi cô: “Tiểu Ngư, em đừng lo, anh nhất sẽ đến cứu em ngay!”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, dùng hết sức vâng một tiếng.
“Lạc Bảo Nhi vẫn ổn chứ?” Mộc Du Dương hỏi tiếp.
Phương Tiểu Ngư chậm rãi trả lời: “Vâng, con đang ở cạnh em, vừa mới ngủ.”
Tối qua, Lạc Bảo Nhi đã khóc cả đêm, cho đến khi nãy, cậu vì mệt quá mà thiếp đi. Chỉ là dù có thiếp đi, Lạc Bảo Nhi vẫn bị dây thừng trói chặt như cô.
Phương Thiên Hào giật lại điện thoại kê vào tai mình, tiếp tục đắc ý nói: “Được rồi, bây giờ anh đã biết họ đều an toàn cả rồi. Anh có thể yên tâm mà mau chóng chuẩn bị tiền đi. Ngày mai mang đến cho tôi.”
Nói xong, Phương Thiên Hào thông báo địa chỉ, hẹn 10 giờ sáng mai, Mộc Du Dương phải đem tiền đặt lên thùng rác ở đầu phố. Anh ta sẽ có cách để lấy tiền.
Anh ta còn căn dặn, nhất định không được báo cảnh sát, nếu không anh ta sẽ lập tức giết con tin.
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Du Dương rơi vào suy tư.
Một tỉ…
Con số này cũng vừa đúng số tiền bọn cướp đòi khi bắt cóc anh và mẹ anh từ nhiều năm trước.
Sự việc giống nhau, số tiền giống nhau làm khởi lên sóng gió đã nhiều năm yên giấc trong lòng anh, làm anh đau nhói cả tâm can.
Lạc Bảo Nhi bây giờ nhất định cũng có cảm giác bất lực như anh năm đó.
Lúc đó, anh cũng trạc tuổi Lạc Bảo Nhi, bị bắt nhốt trong một căn phòng tối, trong lòng sợ hãi và bất lực. Anh kêu cứu đến kiệt sức, sau đó thì anh nghe thấy tiếng của mẹ vọng qua từ bức tường bên cạnh.
Mẹ nói anh đừng sợ, bố nhất định sẽ đến cứu hai mẹ con anh.
Nhưng đến cuối cùng bà cũng không ngờ, người chính tay hại chết bà lại là người mà bà yêu thương nhất đời này.
Cho nên, Mộc Du Dương quyết tâm, anh nhất định sẽ không làm người đàn ông như Mộc Thừa Kế.
Hoặc là cả đời không cưới vợ, nếu đã cưới thì nhất định phải đối xử tốt với cô ấy cả đời. Con cái của nhau, anh sẽ dùng cả mạng này để yêu thương.
Vì vậy anh tuyệt đối sẽ không tha cho Phương Thiên Hào!
Phương Thiên Hào bây giờ vẫn chưa biết mình sắp phải lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào!
Anh ta nhặt chiếc giẻ trên đất định nhét lại vào miệng Phương Tiểu Ngư thì bị cô xoay đầu tránh đi.
“Chị à, chị nên ngoan ngoãn một chút. Đừng có chống cự vô ích như vậy. Dù sao thì anh rể cũng đã đồng ý ngày mai mang tiền đến! Chị à, chị thấy cái mạng của chị tốt không. Một tỉ mà chỉ chớp mắt phát là anh rể đã có liền ngay!”
Lời Phương Thiên Hào khiến Phương Tiểu Ngư cảm giác vô cùng buồn nôn. Cô nén lại cơn giận mà trả lời: “Phương Thiên Hào, mấy ngày trước không phải cậu đến đòi tôi một trăm triệu sao? Sao bây giờ lại là một tỉ? Hơn nữa cậu thật sự nghĩ cậu làm ra những chuyện thế này, Du Dương sẽ dễ dàng buông tha cho cậu à?”
Phương Thiên Hào nhìn Phương Tiểu Ngư, dương dương tự đắc trả lời: “Mấy ngày trước là mấy ngày trước, hôm nay là hôm nay! Mấy ngày trước tôi nói tôi cần một trăm triệu thì chị lại không chịu. Cho nên bây giờ tôi nói với Mộc Du Dương tôi cần một tỉ! Còn chuyện anh ta không tha cho tôi thì chị cũng đừng lo, tôi tự có đường lui.”
Dừng một chút, anh ta lại nói tiếp: “Mà tôi nói chứ chị nói ít lại hai ba câu để giữ hơi sức ngày mai còn cùng anh rể về nhà! Anh rể nhiều tiền như vậy, chỉ nháy mắt là chuẩn bị xong. Chị yên tâm, đợi chị về đến nhà, chị vẫn là phu nhân bạc tỉ của anh ta thôi!”
Lời Phương Thiên Hào có chút trêu chọc, đã từng có lúc, anh ta xem thường Phương Tiểu Ngư, cảm thấy con người cô cùng lắm thì cũng chỉ cưới được một người đàn ông thật thà, sống bình dị đến hết đời.
Ai ngờ cuộc sống đưa đẩy, ông trời có mắt, ngay cả Phương Tiểu Ngư cũng có thể câu được con rùa vàng như thế. Chỉ tiếc quan hệ của cô và anh ta không tốt lắm nên chỉ có thể dùng cách này để kiếm chút đỉnh thôi.
Phương Thiên Hào đang chuẩn bị nhét giẻ vào miệng Phương Tiểu Ngư thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Là Lý Vân Phương từ ngoài chạy vào.
Bà ta vừa phải cải trang, ra ngoài thăm dò tình hình một phen. Quả nhiên Mộc đại tổng tài đang điều động lượng lớn binh mã đi tìm vợ và con.
Cũng may là nơi ẩn nấp của bọn họ chỉ là một căn phòng rách nát vô cùng, nhìn từ xa không giống như là nơi của người ở.
Cho nên Mộc Du Dương tìm cả đêm vẫn chưa tìm được đến đây.
Phương Thiên Hào đem chuyện lúc nãy kể lại cho Lý Vân Phương, anh ta nói ngày mai sẽ nhận được tiền. Lý Vân Phương cười híp mắt, lòng vui như hoa nở.
Nhưng khi bà ta nhìn Phương Tiểu Ngư, ánh mắt lại vô cùng hung ác.
Bà ta đứng trước mặt Phương Tiểu Ngư, giáng cho cô một bại tai.
“Phương Tiểu Ngư, mày cũng có ngày hôm nay!” Lý Vân Phương ngẩng đầu lên, đắc ý nói.
Phương Thiên Hào hoảng lên, bước đến trước Phương Tiểu Ngư cản lại, lớn tiến nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Lý Vân Phương đắc ý nói: “Mẹ phải tiêu diệt cái khí thế của nó! Nó không phải cho rằng mình rất lợi hại sao? Sao nào? Bây giờ bị nhốt ở đây, cả cái rắm cũng không dám thả một cái nữa là.”
Phương Thiên Hào vội nói: “Mẹ, nếu mẹ gây nguy hiểm đến tính mạng chị ta, Mộc Du Dương không đưa tiền thì làm thế nào?”
Lý Vân Phương sững sờ, có chút hối hận nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Lúc này, Phương Tiểu Ngư hung hăng la lên: “Lý Vân Phương, bà đúng là loại đàn bà tâm địa độc ác! Đợi tôi thoát khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà!”
Lý Vân Phương bỗng chốc lại bị chọc giận, bà kéo tay Phương Thiên Hào ra, bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư tiếp tục tát một cái vào bên kia mặt của cô.
“Tao đánh mày đấy, thì sao nào? Bây giờ mày có thể làm gì được tao?”
Bà ta nhìn Phương Tiểu Ngư với ánh mắt tràn đầy giận dữ pha lẫn chút đắc ý.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Tôi bây giờ không thể làm gì được bà nhưng đợi đến khi tôi thoát khỏi đây thì bà sẽ biết tay tôi!”
Lý Vân Phương cảm thấy không thể nhịn được nữa, liên tiếp tát bốp bốp vào mặt Phương Tiểu Ngư mấy cái.
“Tao cho mày nói lại đấy.”
Phương Thiên Hào một mặt thấy khó xử, mặt kia thấy Lý Vân Phương đánh như thế, lòng anh ta thật hả giận. Nhưng mặt khác anh ta lại sợ nếu Phương Tiểu Ngư có chuyện gì, anh ta làm sao giao phó với Mộc Du Dương?
Anh ta cảm thấy bối rối nhưng vẫn không ngăn cản Lý Vân Phương.
Lạc Bảo Nhi bị trận đòn kia làm tỉnh giấc. Cậu từ từ mở mắt ra nhìn thấy Phương Tiểu Ngư bị đánh đau đến đỏ cả mặt.
“Mẹ ơi, hu hu hu… Mẹ ơi…” Lạc Bảo Nhi đau lòng gọi, muốn lết đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư.
Nhưng sợi dây thừng cột chặt cậu vào ghế, cơ thể bé nhỏ này dù có dùng hết sức lực vẫn không thể xê dịch được cho dù chỉ là một bước chân.