Anh giật mình, vội vàng bước nhanh đến nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Sao lại có người đi theo hai mẹ con?” 

Phương Tiểu Ngư như sắp khóc đến nơi: “Anh mau đuổi đi đi! Em không muốn gặp người này!” 

Mộc Du Dương tưởng đây là một người bạn trai cũ của cô, trong lòng rất khó chịu. Anh bước đến trước mặt Phương Thiên Hào, sắc mặt sa sầm hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Phương Thiên Hào quan sát anh một lượt rồi phấn khích nhảy cẫng lên nói: “Anh là tổng tài Mộc Du Dương của Thịnh Thế Mộc Thiên có đúng không?” 

Mộc Du Dương gật đầu, vẫn nhìn anh ta bằng cặp mắt lạnh lùng. 

Phương Thiên Hào tiếp tục hỏi bằng giọng kích động: “Tôi có nhìn thấy trên báo, anh và chị tôi đã kết hôn rồi đúng không? Cũng có nghĩa là bây giờ anh đã là anh rể của tôi rồi?” 

Chị? Anh rể? 

Mộc Du Dương thắc mắc nhìn Phương Tiểu Ngư, Phương Tiểu Ngư đành chán nản gật đầu khẽ nói: “Nó là con trai của Lý Vân Phương, em không muốn gặp nó, anh đuổi nó đi đi!” 

Phương Tiểu Ngư thật sự hốt hoảng, cô rất sợ dây vào cục nợ Phương Thiên Hào này. 

Ấn tượng cô dành cho Phương Thiên Hào vẫn như năm năm trước, khi đó anh ta là một con nghiện cờ bạc, ai biết được bây giờ có còn như thế không? 

Mộc Du Dương nghe xong lập tức nhìn Phương Thiên Hào bằng ánh mắt sắc bén, cảnh cáo anh ta không được đi theo họ nữa, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu.

Phương Thiên Hào quả nhiên bị dọa cho khiếp sợ, anh ta đứng ngây người tại chỗ, nhìn Mộc Du Dương dắt tay Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi bước lên chiếc Aston Martin rồi rời đi. 

Họ không hề hay biết, Phương Thiên Hào vừa nhìn theo bóng dáng của họ vừa nở một nụ cười thâm hiểm. 

Tại một căn phòng khách sạn ở thành phố Y. P

hương Thiên Hào bước vào phòng, cởi áo khoác ngoài ra. Một người phụ nữ trung niên từ trong phòng bước ra, người đó không ai khác chính là Lý Vân Phương! 

“Con trai, hôm nay công việc có thuận lợi không?” 

Lý Vân Phương nhìn anh ta bước vào bằng ánh mắt tràn ngập thương yêu. 

Lý Vân Phương lúc này trông hoàn toàn khác hẳn với trước đây. Suốt thời gian hai tháng ở châu Phi, da bà ta đã bị phơi đen sạm, nếp nhăn trên mặt cũng thêm rất nhiều, cả người bây giờ toát ra một khí chất quê mùa như một bà nông dân. 

Nếu không nhờ Phương Thiên Hào tìm được bà ta ở châu Phi rồi đưa về thì nói không chừng bà ta đã thật sự chết ở đó rồi! 

Phương Thiên Hào nở nụ cười đắc ý nói: “Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con đã trông thấy ai?” 

Lý Vân Phương lắc đầu, bà ta làm sao có thể đoán ra?

Phương Thiên Hào từ từ thốt ra ba chữ: “Phương Tiểu Ngư!” 

Lý Vân Phương ngẩn người, sau đó ánh mắt liền lộ ra một nét hung tợn. 

Phương Thiên Hào nói tiếp: “Không chỉ có chị ta mà còn có Mộc Du Dương chồng chị ta và con trai Phương Thiên Lạc của chị ta nữa.” 

Lúc đầu, Phương Thiên Hào phát hiện ra Lý Vân Phương đi gặp Phương Tiểu Ngư đòi tiền đã hai tháng rồi mà vẫn không quay về, thế nên có hơi lo lắng, bèn chạy khắp thành phố Y tìm bà ta. Anh ta đã bỏ ra một ít tiền dò là tung tích của Lý Vân Phương mới biết bà ta đã bị Mộc Du Dương tống sang châu Phi rồi. 

Anh ta cho dù có thất đức đến đâu cũng không thể giương mắt nhìn Lý Vân Phương chết ở châu Phi được, vì dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh ta. 

Thế là anh ta đành phải chạy sang châu Phi tìm Lý Vân Phương về. 

Lý Vân Phương vừa gặp lại con trai đã thề nhất định phải giết Phương Tiểu Ngư, cho dù không giết được cô thì cũng phải moi được một khoản tiền lớn từ cô thì mới hả giận. 

Nhưng hiện giờ Phương Thiên Hào và Lý Vân Phương đều không có tiền, chẳng thể làm được gì cả, thế nên Phương Thiên Hào đành phải tạm thời tìm một công việc để làm, ít ra có thế mới duy trì được cuộc sống. 

Cũng may lương dẫn chương trình ở quảng trường không tệ, anh ta và Lý Vân Phương cũng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc. 

Thời gian này, họ đã bắt đầu lên kế hoạch làm sao để đi tìm Phương Tiểu Ngư, không ngờ cô lại tự chủ động xuất hiện trước mặt họ. 

Phương Thiên Hào nói: “Con khốn đó thật sự rất có bản lĩnh, lại có thể lấy được một đại gia như Mộc Du Dương! Xem ra lúc trước chúng ta đã đánh giá thấp chị ta rồi! Nếu biết sớm thế này thì ban đầu đối xử tốt với chị ta một chút, như thế nói không chừng bây giờ chị ta sẽ niệm tình với chúng ta hơn.” 

Lý Vân Phương đáp: “Thôi, con đừng nghĩ nữa, bây giờ việc đã như thế rồi, mẹ thấy chúng ta nên mau chóng nghĩ cách làm sao đòi được tiền từ Phương Tiểu Ngư! Con nghĩ xem chúng ta dùng cách nào thì được đây? Con đừng quá xem thường con khốn ấy, nó rất gian xảo đấy!”

Phương Thiên Hào nói: “Chuyện này đương nhiên con biết, con khốn ấy từ bé đã gian xảo rồi. Nhưng mà bây giờ chồng chị ta có tiền có thế, cho nên con thấy trước tiên chúng ta đừng dùng cách quá cứng rắn! Trước tiên cứ giở chiêu bài tình cảm với chị ta, xem chị ta nói thế nào. Nếu chị ta thật sự vẫn không chịu đưa tiền thì chúng ta cứ dùng cách cũ, sử dụng biện pháp cực đoan!” 

Lý Vân Phương cảm thấy Phương Thiên Hào nói rất có lí, liền gật đầu tán dương. 

Phương Tiểu Ngư về đến nhà rồi mà tâm trạng vẫn cứ bất an, Mộc Du Dương nhìn thấy sự lo lắng của cô liền nắm tay cô dịu dàng nói: “Được rồi, em mau đi ngủ đi, đừng nghĩ quá nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu. Mọi việc đã có anh lo rồi.” 

Giọng của Mộc Du Dương vừa kiên định vừa dịu dàng, khiến Phương Tiểu Ngư an tâm ít nhiều. Cô gật đầu rồi ngoan ngoãn lên lầu đi ngủ. 

Sau khi cô bước lên lầu, Mộc Du Dương liền gọi điện cho Lục Trạch, lệnh cho anh điều tra tình hình hiện tại của Phương Thiên Hào. 

Lục Trạch sau đó mau chóng báo lại tin tức, nói Phương Thiên Hào thời gian trước có nợ một số tiền, nhưng đã trả xong xuôi, có lẽ là dựa vào số tiền mà Tống Đình Hi đã cho họ. 

Lục Trạch còn nói, Phương Thiên Hào hiện giờ không thấy có gì bất thường, bây giờ đang làm việc ở quảng trường, buổi tối thì về khách sạn, không khác gì mọi người. 

Mộc Du Dương lúc này mới yên tâm, không nghĩ nhiều nữa. 

Hôm sau là cuối tuần, Phương Tiểu Ngư không cần đi làm, nhưng Mộc Du Dương lại bị hội đồng quản trị gọi đến công y, nói là công ty có việc gấp cần tổ chức cuộc họp, Mộc Du Dương là tổng tài được nhiên phải có mặt. 

Ban đầu đã hẹn hôm nay cả nhà ba người sẽ cùng nhau đi chơi, nhưng Mộc Du Dương bây giờ lại nuốt lời. Anh áy náy nói buổi tối sẽ quay về nhà sớm đi chơi với cô, Phương Tiểu Ngư vui vẻ đồng ý. 

Mộc Du Dương đi rồi, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi ngồi chơi trong phòng khách, cô chăm chú ngắm nhìn cậu vẽ tranh. 

Phương Tiểu Ngư xem một lúc thì tò mò hỏi: “Lạc Bảo Nhi, con vẽ cái gì thế?” 

Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, nheo mắt cười nói: “Mẹ không được nhìn trộm!” 

Nói xong, cậu liền cầm bức tranh bước sang một bên, lấy tay che lại không cho Phương Tiểu Ngư nhìn. 

Hừm, cái thằng nhóc này, dám không cho mình nhìn, chắc hẳn là đang vẽ thứ gì ghê gớm lắm. 

Đang suy nghĩ thì Phương Tiểu Ngư chợt nghe có tiếng chuông cửa. 

Cô đứng dậy định ra ngoài mở cửa thì thấy quản gia đã đứng ở ngoài chỗ cổng sắt rồi. 

Quản gia đứng ở cổng nhìn người đàn ông trẻ bên ngoài, kinh nghiệm nhìn người nhiều năm nói cho ông biết người này chẳng phải là người tốt. 

Quản gia hỏi: “Cho hỏi cậu tìm ai?” 

Phương Thiên Hào nhìn quản gia ăn vận chỉnh tề, biết mình đã đến đúng chỗ liền nói ngay: “Tôi đến tìm Phương Tiểu Ngư. Tôi là Phương Thiên Hào, em trai của chị ấy, phiền chú giúp tôi báo với chị ấy cho tôi vào, cảm ơn.”

Lúc này Phương Tiểu Ngư đã bước ra chỗ họ, cô nói với quản gia: “Chú không được mở cửa cho nó, không được cho nó vào.” 

Dứt lời, Phương Tiểu Ngư quay người định bỏ đi, nhưng Phương Thiên Hào lại chợt lấy ra một thứ gì đó trong túi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play