Ấn đường nhíu lại, cơn đau này vô cùng dữ dội, khiến cho cô không thể nhịn nổi mà hét lớn. 

Lạc Bảo Nhi hoảng hồn, bối rối hỏi thăm: “Mẹ sao vậy?”

Phương Tiểu Ngư đau đến nói không nên lời, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống. Cô chỉ chỉ vào bụng mình, Lạc Bảo Nhi lập tức hiểu ra ngay. 

Lạc Bảo Nhi đứng dậy chạy ù ra gọi quản gia. 

Quản gia đang tưới hoa, nghe thấy tiếng của Lạc Bảo Nhi, liền theo cậu vào nhà. 

Lúc này Phương Tiểu Ngư đã đau đến bất tỉnh, máu đã rịn ra một vết dài ở chỗ đùi bên dưới chiếc váy. 

Quản gia dù sao cũng gặp nhiều chuyện ở đời rồi nên nhanh trí, lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện Mộc Khang, kêu người nhanh chóng đến cấp cứu. 

Phương Tiểu Ngư đã có một cơn ác mộng rất dài, rất đáng sợ. 

Trong mơ, Mộc Du Dương vẫy tay tạm biệt cô dù cô có van nài, khẩn cầu đến mấy cũng đều vô dụng. Sau đó thì chuyển đến cảnh, An Ly giương oai diễu võ đứng trước mặt cô, vênh váo tự đắc nói: “Phương Tiểu Ngư, cô tưởng cô mang thai rồi thì Du Dương sẽ ở bên cạnh cô sao?”

Nói xong, An Ly còn đắc ý vênh vang chỉ chỉ vào bụng cô.

Phương Tiểu Ngư cúi đầu thì thấy bụng của mình xẹp xuống rất nhanh, máu tươi từ bẹn đùi chảy ra, trên mặt đất còn có thi thể của đứa trẻ chưa thành hình. 

“Á!” 

Phương Tiểu Ngư hét chói cả tai, sau đó tỉnh dậy. Cô phát hiện trên tay mình đang cắm rất nhiều ống, cô đang nằm trên giường của bệnh viện, xung quanh chỉ toàn là màu trắng. 

Mộc Du Dương, Lạc Bảo Nhi và Mộc lão gia đều ngồi bên cạnh cô. Quản gia và giúp việc cũng ở đó. Thấy cô tỉnh lại, Mộc Du Dương lập tức vui mừng đứng dậy, anh hỏi: “Tiểu Ngư, em thấy sao rồi?” 

Lạc Bảo Nhi ướt đẫm nước mắt. Cậu chỉ biết đứng khóc một bên, không biết nên nói gì bây giờ. 

Phương Tiểu Ngư có một cảm giác, đứa trẻ trong bụng cô đã không còn nữa! 

Cô đặt tay lên bụng, ở nơi đó không còn cảm giác như trước đây. 

Cô nhìn Mộc Du Dương, gằn hỏi từng chữ: “Du Dương, con đâu? Con của em đâu?” 

Nụ cười trên mặt Mộc Du Dương dần biến mất, thần sắc trở nên vô cùng khổ sở. Tuy anh đã cố gắng che giấu nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn có thể nhìn ra. 

“Con mất rồi, đúng không anh?” 

Phương Tiểu Ngư bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt chực trào. 

Mộc Du Dương khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Tiểu Ngư, em đừng quá xúc động. Chuyện đứa bé, sau này chúng ta hẵng nói... ” 

“Không được! Không được! Nói cho em biết, có phải con đã mất rồi đúng không?” 

Mặc dù trực giác nói cho biết suy nghĩ của cô là không sai nhưng cô vẫn ôm hy vọng, hy vọng nhận được một đáp án phủ nhận. 

Đó là con của cô mà! Đó là thịt, là máu của cô, từng chút, từng chút một dung hòa nên môt sinh mạng nhỏ bé. 

Sinh mạng nhỏ bé ấy đã ở trong bụng cô gần ba tháng, sao có thể nỡ từ bỏ được chứ? 

Mộc Du Dương do dự một hồi lâu rồi chính miệng nói với cô: “Xin lỗi em, Tiểu Ngư, con đã mất rồi.” 

Ầm ầm! 

Phương Tiểu Ngư cảm giác có một tiếng nổ vang rền trong đầu của mình. 

Mộc Du Dương buồn bã nói: “Không sao đâu, Tiểu Ngư, chúng ta vẫn còn trẻ, sau này chúng ta sẽ lại có con mà... ”

Phương Tiểu Ngư cắn môi cắn lợi, không nói nên lời. Ấn đường cô nhíu chặt, nước mắt cứ tuôn rơi. 

Một đứa trẻ như thế, sao có thể nói mất là mất chứ? 

Cô rõ ràng nhớ cô đã bảo vệ đứa bé này rất kỹ mà. Vì sinh mạng nhỏ này, ngày nào cô cũng kiên trì tập thể dục, ngày ba bữa đều luôn chú ý đến dinh dưỡng, còn thường xuyên nghe âm nhạc dưỡng thai, xem sách thai giáo, hy vọng đứa bé có thể khỏe mạnh. 

Nhưng tại sao đứa bé vô duyên vô cớ lại mất chứ? 

Mộc lão gia im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng. Lúc này lòng ông cũng đau xót vô cùng. 

Ông đau lòng cho sự cố sảy thai của Phương Tiểu Ngư và cũng xót thương cho đứa cháu chưa kịp ra đời của mình.

Ông nói: “Tiểu Ngư à, thời gian này, con cứ tịnh dưỡng nghỉ ngơi ở bệnh viện, đừng suy nghĩ quá nhiều.” 

Lạc Bảo Nhi cũng nói: “Mẹ phải giữ gìn sức khỏe, an tâm tịnh dưỡng cho tốt! Dù xảy ra chuyện gì, mọi người luôn ở bên mẹ!” 

Thấy Lạc Bảo Nhi hiểu chuyện như vậy, lòng Phương Tiểu Ngư lại càng đau đớn. Vốn dĩ, cô có thể có thêm một đứa trẻ hiểu chuyện như Lạc Bảo Nhi nhưng bây giờ đứa trẻ đó đã bỏ cô mà đi. 

Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu hỏi, lòng đầy nghi ngờ, “Bác sĩ có nói con của em làm sao mất không?” 

Mộc Du Dương muốn nói nhưng rồi lại thôi, môi cứ giật giật nhưng cuối cùng anh cũng nói cho cô biết, “Tiểu Ngư, con của chúng ta là do thuốc mà sảy... ” 

Phương Tiểu Ngư kinh ngạc, mở trừng trừng hai mắt, cô không thể tin được: “Do thuốc dẫn đến sảy thai? Sao có thể chứ? Em vốn chẳng uống thuốc gì cả mà!” 

Mộc Du Dương hạ giọng: “Anh biết em không có. Nhưng có người đã tẩm thuốc vào thức ăn khiến em bị sảy thai. Anh đã phái người đi điều tra rồi, sẽ nhanh chóng tìm ra kết quả thôi.” 

Phương Tiểu Ngư cảm thấy đầu óc choáng váng, nước mắt cứ không ngừng rơi. Ai lại tàn nhẫn đến vậy, ngay cả một đứa trẻ chưa sinh ra cũng không buông tha nữa?

Đúng lúc này, điện thoại Mộc Du Dương reo lên. Anh đưa mắt trấn an Phương Tiểu Ngư, sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. 

Không lâu sau, Mộc Du Dương trở vào phòng bệnh. Anh nghiêm mặt nói: “Đã điều tra được, nguyên nhân là do sữa tươi mỗi ngày em uống có lẫn thuốc dẫn đến sảy thai.”

Sữa tươi? 

Phương Tiểu Ngư nhớ lại, từ lúc mang thai, cô rất ít khi ra ngoài, mỗi ngày đều sinh hoạt trong nhà họ Mộc. 

Thức ăn của cô cũng rất có nguyên tắc. Cô còn cố ý đặt mua sữa tươi trong một năm. Mỗi buổi sáng đều có chuyên gia chính tay chuyển sữa tươi từ nông trường đến nhà. Nghe nói uống sữa tươi dạng này sẽ rất giúp ích cho sự phát triển của thai nhi. 

Không ngờ cách này lại là nguyên nhân dẫn đến việc cô mất con! 

Mộc Du Dương nhíu mày, nói tiếp: “Đã bắt người đưa sữa rồi nhưng anh ta thật sự không biết gì. Anh ta chỉ là người bình thường phụ trách đưa sữa tươi từ nông trường đến các hộ gia đình. Trước mắt thấy có lẽ đã có người giở trò trong lúc thu hoạch sữa tươi rồi.” 

Nếu là như vậy thì không thể tra được nữa. 

Đứa trẻ này chỉ có thể ra đi không rõ ràng như thế, ngay cả hung thủ đứng phía sau là ai Phương Tiểu Ngư còn không biết. 

Nhưng trực giác mách bảo cô, chuyện này chắc chắn có liên quan đến An Ly! 

Cô vẫn chưa quên chuyện đêm tiệc lần trước, lúc An Ly biết cô mang thai, cô ta luôn nhìn cô với ánh mắt căm phẫn và hận thù. 

Đúng, nhất định là cô ta! 

Phương Tiểu Ngư nhìn sang Mộc Du Dương, anh hình như cũng nghĩ y như cô, ánh mắt bắt đầu thâm sâu. 

“Là cô ta.” Mộc Du Dương chậm rãi nói làm Mộc lão gia lúc này rất kinh động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play