Cô còn tưởng anh chưa biết chuyện gì, hoặc là anh biết nhưng anh vốn không muốn nhúng tay vào. Tối qua cô cứ trằn trọc không ngủ được, còn anh thì vẫn cứ ngáy o o.

Không ngờ anh luôn đứng phía sau cô, âm thầm giúp cô mọi thứ. 

Trong mắt Mộc Du Dương có chút đắc ý, anh nói: “Sao vậy? Bây giờ em có muốn cảm ơn anh một tiếng không?”

Phương Tiểu Ngư hứ một tiếng, tức giận trả lời: “Những chuyện này vốn dĩ là tại anh mà ra! Nếu không phải vì anh thì An Ly sẽ không nhắm vào tôi như thế! Cho nên chuyện này vốn là chuyện anh nên giải quyết, tôi không cần cảm ơn anh.” 

Mộc Du Dương không giận mà còn cười. Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt cô, không quan tâm cô có phản kháng hay không, anh siết chặt cô vào lòng, tham lam ngửi lấy ngửi để mùi hương trên cơ thể cô. 

Chân tướng của chuyện này, anh sớm đã điều tra rõ ràng. Vốn dĩ, anh đối với An Ly vẫn còn chút hoài niệm, nên anh không đành lòng đối đầu trực diện với cô. Nhưng bây giờ An Ly đã bức anh đến đến nước này. 

Ai dám động vào người phụ nữ của anh thì anh sẽ không để người đó sống yên ổn. 

Về điểm này, không ai có thể là ngoại lệ! 

Thời gian ra tòa cũng đã rất cận kề, chính là tuần sau.

Mộc Du Dương căn dặn Phương Tiểu Ngư không cần lo chuyện gì cả, cứ sống bình thường như mọi người là được. Phương Tiểu Ngư theo lời anh nói, ăn ngon ngủ ngon, đến ngày ra tòa. 

An Ly có đánh chết cũng không ngờ người đi cùng Phương Tiểu Ngư ra tòa là Mộc Du Dương. 

Trước đây cô cho rằng, bất luận thế nào Mộc Du Dương cũng sẽ không đối đầu trực diện với cô nhưng xem ra bây giờ cô đã sai hoàn toàn. Chỉ cần là vì Phương Tiểu Ngư, người đàn ông này chuyện gì cũng dám làm. 

Không chút che giấu, ánh mắt Mộc Du Dương lướt qua người An Ly như nhìn thấu tâm can cô. 

An Ly biết tiểu xảo của bản thân chỉ có thể lừa được người bình thường. Mộc Du Dương chắc chắn đã sớm điều tra mọi chuyện. 

Cho nên bây giờ cô như người biết trước sẽ bại trận, đứng im chờ lên tòa, không tranh luận vô bổ. 

Luật sư đại diện cho Phương Tiểu Ngư là một trong những luật sư hàng đầu trong nước. Nghe nói vị luật sư này chỉ nhận những vụ án lớn, những loại án nhỏ thế này ông thường không nhận. Nhưng Mộc Du Dương đã ra mặt, không ai dám mích lòng với Mộc Du Dương. 

Qua ba giờ tranh cãi kịch liệt, tòa đã cho ra quyết định cuối cùng. Vì chứng cứ của An Ly không đủ nên tố cáo không thành, Phương Tiểu Ngư được phán vô tội. 

Phương Tiểu Ngư rất hài lòng với kết quả này. Cô vốn định tố cáo ngược lại An Ly tội vu khống nhưng cũng không thành công. 

Ra khỏi tòa, một đám phóng viên truyền thông vây xung quanh tòa án, phỏng vấn Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương hòng thu hoạch tin tức. Nhưng vệ sĩ đã cản họ lại, không để họ vào. 

Đám vệ sĩ bảo vệ Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương lên xe, nhanh chóng rời khỏi. 

An Ly vẫn đứng trước cửa tòa án nhìn theo bóng xe chạy khuất, cắn răng tức giận. 

Kế hoạch lần này lại thất bại. Hình như tất cả kế hoạch của cô đều chưa bao giờ thành công. Vì mỗi lần dính líu đến Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương đều nhúng tay vào làm hỏng toàn bộ kế hoạch của cô. 

Lần này, cô vốn định dùng tội danh đạo nhái làm Phương Tiểu Ngư thân bại danh liệt. 

Đối với nhà thiết kế lớn như Phương Tiểu Ngư mà nói, “bản gốc” là chiêu bài vàng thì “đạo nhái” là một vết nhơ bám chặt trên người mãi mãi, giống như một án tử hình.

Nhưng vị luật sư Mộc Du Dương mời đến ăn nói khéo léo, chứng cứ cô đưa ra thật sự cũng chưa đủ nên cuối cùng thua kiện. 

Cô có thể lường được, tối nay về nhà, mẹ cô sẽ cười cợt cô thế nào. 

Bây giờ cô đã mất tất cả, không còn sợ gì nữa. Mục đích sống duy nhất chỉ là báo thù. 

Đúng rồi, cô còn muốn Phương Tiểu Ngư chết. Đây cũng là mục đích sống của cô. 

Lên xe, Mộc Du Dương hỏi nhỏ: “Em có hài lòng với kết quả này không?” 

Phương Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Không hài lòng, rất không hài lòng! Mộc Du Dương, anh có phải là vẫn còn vương vấn cô ta nên mới hạ thủ lưu tình không?” 

Cô không để ý bản thân lúc nói câu này, lời lẽ tràn đầy ghen tuông. 

“Trong lòng anh chỉ có em.” 

Mộc Du Dương kiên định thốt ra từng câu từng chữ. Anh không muốn cô hiểu lầm. 

Phương Tiểu Ngư không tin lắm, lần trước An Ly đẩy cô xuống sông suýt chết, anh cũng không làm gì An Ly cả.

Cô lạnh lùng hứ một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Trên báo in hàng chữ nhỏ, hai vị quan chức ở thủ đô bị bắt vì tham nhũng, hiện đã được định tội. Nhưng vì chữ trên trang bìa thật sự quá nhỏ nên cũng không nhiều ý chú ý đến. 

Mộc Du Dương sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, nhanh chóng thu thập chứng cứ tham nhũng của hai quan chức kia giao nộp cho cơ quan điều tra. Hai bà vợ của họ chắc bây giờ cũng đang khóc la om sòm cầu xin Tô Lạc Nhĩ cứu chồng họ. 

Sự thật quả là như thế. 

Tô Lạc Nhĩ trong biệt thự, bà Trương và bà Lý đang quỳ ở cửa, khóc lóc cầu xin Tô Lạc Nhĩ giúp chồng họ. Nhưng chuyện đã thế này, Tô Lạc Nhĩ cũng không còn cách nào khác. 

Bà dặn dò trợ lý đem hai tờ chi phiếu một trăm triệu đưa cho hai người, bảo họ rời đi, đừng làm náo loạn nơi này nữa. 

Bà Trương và bà Lý khóc la trước cửa một hồi lâu, đến cuối cùng sức cùng lực kiệt thì cũng phải chấp nhận hiện thực, bỏ đi cùng tờ chi phiếu. 

Thế giới lại trở nên yên tĩnh, An Ly từ trên lầu bước xuống, ngồi bên cạnh Tô Lạc Nhĩ. 

An Ly khẽ nói: “Mẹ, là lỗi của con, mẹ mắng con đi, đánh con đi. Con sẽ chịu hết!” 

Tô Lạc Nhĩ khẽ thở dài, trả lời: “Bỏ đi, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của con, là do mẹ đã chuẩn bị không chu đáo.” 

Là do bà ta đã tính sai, không ngờ chuyện nhỏ thế này, Mộc Du Dương lại làm lớn đến vậy. Mời một luật sư đỉnh như thế đến thì tất cả chứng cứ mà bà ta đã chuẩn bị sẵn đều bị phủ nhận hết. 

Bà ta nói tiếp: “Xem ra, Mộc Du Dương thật sự rất quan tâm đến cô ta. Mẹ nghĩ hay là sau này đừng đụng vào cô ta nữa, tránh để Mộc Du Dương nghi ngờ.” 

An Ly gật đầu. 

Cô hiểu, dù cho có hận Phương Tiểu Ngư thêm đi nữa thì bây giờ cô nên tạm thời buông xuống oán hận này. Lấy đại cuộc làm trọng, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là hoàn thành kế hoạch ban đầu, báo thù cho bố. 

Hôm nay, sau khi tan làm, Phương Tiểu Ngư đến trường đón Lạc Bảo Nhi như mọi ngày, nhưng cô được cô giáo Trương thông báo Lạc Bảo Nhi đã được Mộc Du Dương đón đi. 

Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Mộc Du Dương. Anh nói anh đã dẫn Lạc Bảo Nhi về Mộc gia. 

Phương Tiểu Ngư không còn cách nào khác, đành đến nhà họ Mộc đón Lạc Bảo Nhi. 

Quản gia nhìn thấy Phương Tiểu Ngư đến liền cười vui vẻ chào đón, dẫn cô vào nhà và rót cho cô một cốc trà hoa nhài nóng hổi. 

Sau khi vào nhà, Phương Tiểu Ngư nhìn thấy ngay hai bóng người, một già một trẻ đang ngồi trong phòng khách đợi sẵn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play