Phương Tiểu Ngư tức giận trả lời: “Sao tôi có thể tiếp cận bọn họ chứ? Tôi vốn chẳng quen biết họ, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ làm ăn thôi.” 

Mộc Du Dương khẽ gật đầu, “Ừ, vậy thì tốt.” 

Cô gạt tay anh đang đặt trên người mình xuống, tức giận nói: “Bây giờ anh có thể đi được rồi chứ?” 

Mộc Du Dương ra vẻ vô lại, ngồi xuống ghế nói: “Anh hôm nay không bận.” 

“Nhưng tôi bận.” Phương Tiểu Ngư ngồi vào bàn làm việc bên cạnh, “Hơn nữa tôi không thích anh đợi ở đây.”

“Vậy thì không được rồi. Bây giờ cả thiên hạ đều biết em là người phụ nữ của Mộc Du Dương anh rồi, chẳng lẽ em muốn nuốt lời sao?” 

Ỷ vào lời nói lần trước ở hôn lễ của Tống Đình Hi, anh luôn muốn cưỡng ép cô nghe lời. 

Lười cãi lại, biết không thể đuổi được anh nên cô cứ để anh tự do ngồi trên ghế, còn cô thì lấy tài liệu bà Trương gửi để xem chi tiết yêu cầu của bà ta. 

Rất nhanh sau đó, cô đã xem hết tài liệu, bắt đầu vẽ thiết kế trang phục. 

Không khí văn phòng vô cùng im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lật tài liệu “xoạt xoạt” thôi. 

Cô len lén liếc nhìn sang, Mộc Du Dương trên ghế hình như đã ngủ. Anh tựa đầu vào ghế dựa, mí mắt khép hờ để yên cho ánh nắng rọi lên vẻ dịu dàng trên mặt. 

Cô lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân không suy nghĩ lung tung, bắt đầu làm việc trở lại. 

Đến lúc tan sở, bản thảo thiết kế cũng đã hoàn thành. 

Mộc Du Dương vươn vai đứng dậy. Bận rộn làm việc mấy ngày nay, anh cũng mệt đến đứt hơi. Không dễ gì rảnh rỗi như hôm nay, nên anh lập tức đến tìm cô, nào ngờ lại ngủ quên trên ghế phòng làm việc của cô cả buổi chiều. 

Anh đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư khẽ nói: “Lạc Bảo Nhi sắp tan học rồi.” 

Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đúng là sắp đến giờ tan học rồi. Cô nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty. 

Mộc Du Dương kéo tay ép cô lên xe, anh còn uy hiếp nếu cô dám phản kháng anh sẽ hôn cô trước mặt mọi người. Đối với kiểu vô lại này, cô chỉ biết khuất phục thôi. 

Đến trước cổng trường, cô giáo Trương đã nắm tay Lạc Bảo Nhi đứng chờ sẵn. 

Nhìn thấy Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương cùng nhau đến đón con, cô giáo Trương cười híp cả mắt. 

“Chị Phương và anh Mộc thật đúng là trai tài gái sắc, sau này đừng cãi nhau nữa nhé.” 

Trên con đường mà Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đi qua, cô giáo Trương cũng coi như là người chứng kiến. Lời cô giáo nói hôm nay là xuất phát từ thật tâm, tấm chân tình Mộc Du Dương dành cho Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư, người ngoài như cô cũng có thể thấy được. 

Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng cười hì hì, cảm ơn cô giáo Trương, dắt tay Lạc Bảo Nhi rời khỏi trường. 

Trên đường, cô cười hỏi Lạc Bảo Nhi: “Tối nay con muốn ăn gì?” 

Lạc Bảo Nhi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Lạc Bảo Nhi muốn ăn thức ăn mẹ nấu.” 

Phương Tiểu Ngư gật đầu đồng ý: “Vậy chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu nhé.” 

Nói xong cô vẫn không quên quay sang Mộc Du Dương dặn dò: “Anh về trước đi, không cần tiễn tôi nữa.” 

Mộc Du Dương cười cười, trả lời: “Về đâu? Anh bây giờ đang ở nhà em, em về đâu thì anh về đó.” 

Phương Tiểu Ngư thề, trước đây cô tuyệt đối không biết Mộc Du Dương có thể vô lại đến mức này. Nếu biết, chắc cô sẽ không dây vào anh. 

Mộc Du Dương đi siêu thị cùng hai mẹ con, trên đường thu hút không ít người tò mò. 

Người trên đường đều bàn tán về sắc đẹp của cả nhà ba người này. 

Chọn nguyên liệu nấu ăn xong, ba người liền về nhà. Phương Tiểu Ngư xuống bếp nấu cơm, Mộc Du Dương muốn giúp một tay nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài như thường lệ. 

Không còn cách nào khác, anh đành ngồi chơi game với Lạc Bảo Nhi trên ghế sofa. 

Ăn tối xong, Phương Tiểu Ngư sai Mộc Du Dương đi rửa bát, anh ngoan ngoãn đồng ý. Lạc Bảo Nhi đau xót cho Mộc Du Dương nên cũng vào phụ anh một tay. Hai người vui vẻ rửa bát quên cả trời đất. 

Đến lúc đi ngủ, Lạc Bảo Nhi kéo Mộc Du Dương vào phòng. Cậu nói cậu sợ, nhất định bắt Mộc Du Dương ngủ cùng. 

Mộc Du Dương đành phải vừa buồn bã vì đêm nay không thể ôm người đẹp ngủ vừa vươn tay tắt đèn đầu giường.

Trong đêm, Lạc Bảo Nhi kê miệng qua tai anh nói nhỏ: “Chú Mộc ơi, chú biết không, muốn theo đuổi con gái không thể quá gấp gáp, đôi khi phải để cô ấy có thời gian riêng tư, như vậy thì tình cảm của cô ấy đối với mình sẽ tăng gấp đôi!” 

Thì ra là vậy, Lạc Bảo Nhi kéo anh vào ngủ cùng thì ra là muốn nói cho anh biết cách làm sao đeo đuổi Phương Tiểu Ngư. 

Mộc Du Dương gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Ừ, chú Mộc biết rồi, cảm ơn Lạc Bảo Nhi nhé.” 

Lạc Bảo Nhi móc từ trong gối ra thứ gì đó đưa cho Mộc Du Dương, Mộc Du Dương đưa tay nhận, trong bóng tối, anh sờ thấy một cái móc chìa khóa nhỏ nhỏ, bên trên móc một chiếc chìa khóa. 

Anh dở khóc dở cười, hỏi: “Lạc Bảo Nhi, đây là cái gì?”

Lạc Bảo Nhi nói: “Đây là chìa khóa nhà của con đấy! Là do lần trước Lạc Bảo Nhi đi làm thêm một chiếc chìa khóa nữa. Chú Mộc có chìa khóa này rồi thì sau này không sợ mẹ khóa cửa nhốt ngoài nữa!” 

Mộc Du Dương dở khóc dở cười, cái thằng nhóc này đúng là thật lòng thật dạ hứa giúp anh theo đuổi Phương Tiểu Ngư. 

Mộc Du Dương đặt chìa khóa lên đầu giường, ôm Lạc Bảo Nhi, hôn lên đầu cậu bé nói: “Chú Mộc sau này sẽ đối xử tốt với con mà mẹ, bảo đảm sẽ không để hai mẹ con buồn nữa! Mau ngủ đi.” 

Lạc Bảo Nhi gật đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ. 

Bên trong khách sạn năm sao thành phố Y. 

Trên ghế sô pha là ba vị phu nhân quý phái, sang trọng đang ngồi. Thoạt nhìn họ đều ngoài ba mươi nhưng tuổi tác thật sự của họ thì đã hơn bốn mươi năm mươi rồi. 

Bên cạnh ba vị phu nhân là một cô gái trẻ. Cô gái mặc một bộ váy trắng, nhìn rất thanh tao, thuần khiết, ai thấy cũng yêu. 

Ba vị phu nhân này chính là Tô Lạc Nhĩ, bà Trương và bà Lý. Còn cô gái kia chắc chắn là An Ly rồi. 

Tay Tô Lạc Nhĩ cầm một ly rượu đỏ giá trị bằng cả mấy tháng tiền lương của người bình thường. 

Bà ta đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, để hương rượu bay vào khoang miệng, sau đó lên tiếng, “Bà Lý, bà Trương, hôm nay tiến hành thuận lợi chứ?” 

Hai người này ban ngày thì thái độ vênh váo trước mặt Phương Tiểu Ngư, nhưng bây giờ trước mặt Tô Lạc Nhĩ, họ liền thay đổi thái độ, vui cười rạng rỡ, lời lẽ nịnh nọt.

Bà Trương nói trước: “Thuận lợi, thuận lợi, đương nhiên là thuận lợi. Có điều, bà Tô à, nếu quả thực như bà nói, cái cô Phương Tiểu Ngư này cũng không phải loại lương thiện gì, không dễ đối phó. Nhưng bây giờ cô ta đã rơi vào bẫy của chúng ta. Tôi thấy cứ theo đà này thì chắc chắn cô ta sẽ sớm trúng kế thôi.” 

Bà Lý cũng hùa theo: “Tôi còn làm nhục cô ta một phen, trút giận thay An Ly nữa.” 

Tô Lạc Nhĩ hài lòng gật đầu, nói với An Ly: “Đợi Phương Tiểu Ngư thiết kế xong trang phục cho họ thì con biết mình nên làm gì rồi đúng không?” 

An Ly gật đầu, “Con hiểu rồi, mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play