Đặng Hân lập tức nói: “Kịp mà kịp mà, con yên tâm đi. Chuyện đám cưới không cần con phải lo, cứ giao hết cho hai bác là được. Hôm nay hai bác sẽ định ngày rồi gửi thiệp mời đi, sau đó sẽ bắt đầu chuẩn bị lễ đường, sắp xếp tiệc cưới. Con cứ yên tâm đi! Tuy có hơi gấp một chút nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi con đâu!” 

Ôn Minh Nguyệt lại lén nhìn Tống Đình Hi, thấy anh vẫn cứ không có phản ứng gì. 

Cô thất vọng tràn trề, hạ giọng nói: “Vâng, tối nay con sẽ về báo lại với nhà con. Cảm ơn hai bác.” 

Thấy cô đồng ý, Đăng Hân lập tức gắp đầy thức ăn vào bát cô rồi liên tục nói: “Sao con lại nói thế, sau này là người một nhà rồi, không cần phải khách sáo như vậy!”

Hôm sau, Phương Tiểu Ngư vừa mở ti vi liền trông thấy một tin tức nóng hổi, mà nhân vật chính trong bản tin ấy lại chính là cô! 

Nhà họ Tống tổ chức một cuộc họp báo nói rằng Tống Đình Hi đã hủy hôn ước với cô, đồng thời tuần sau sẽ đón thiên kim nhà họ Ôn là Ôn Minh Nguyệt vào nhà. 

Phương Tiểu Ngư lạnh lùng cười một tiếng rồi tắt ti vi. Cô nhớ lại mấy cuộc điện thoại mà Tống Đình Hi gọi đến hôm qua đều bị cô cúp. Lúc ấy có lẽ anh đang muốn giải thích với cô chăng? 

Nhưng có vài việc bỏ lỡ rồi thì không sửa lại được nữa.

Lúc này chuông điện thoại lại chợt bất ngờ vang lên, là Tống Đình Hi gọi đến. 

Cô nhấc mấy, nghe được giọng nói khản đặc của Tống Đình Hi ở đầu dây bên kia. 

“Tiểu Ngư… Cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại của anh…” 

Phương Tiểu Ngư cười đau khổ nói: “Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, chúc mừng anh.” 

Nghe cô nói như thế, trái tim Tống Đình Hi như muốn chết lặng, “Em biết cả rồi sao?” 

Phương Tiểu Ngư gật đầu, nhưng nhận ra làm thế anh cũng không thấy, bèn trả lời: “Ừ, nhà họ Tống các anh đã họp báo công bố rồi, đừng nói là tôi mà tất cả mọi người trên đời đều biết rồi đúng không?” 

Tống Đình Hi cười đau khổ: “Tiểu Ngư, anh xin lỗi.”

“Không cần phải nói xin lỗi tôi. Nhưng mà, Tống Đình Hi, tôi không ngờ anh lại cưới một người khác về nhanh đến thế.” 

Cô vốn đã suy nghĩ kĩ, sẽ cố gắng quên Mộc Du Dương, cùng sống bên cạnh Tống Đình Hi. 

Nhưng cô không ngờ, bây giờ người giơ chân đá cô đi lại chính là anh. 

Cô hiểu rõ Tống Đình Hi làm thế này hẳn là do Tống Định Bang và Đặng Hân đã ép buộc. 

Tình cảm Tống Đình Hi dành cho cô rất sâu nặng, cô hiểu rõ, lúc này anh đang tự trách mình ra sao, cô cũng hiểu rõ, thế nên cô không thể để anh cứ tự trách mình cả đời như thế được. 

“Anh xin lỗi…” Tống Đình Hi lẩm bẩm. Bây giờ ngoài câu xin lỗi ra, anh cũng không biết phải nói gì nữa. 

Anh không thể nói với cô rằng, bố mẹ anh đã lấy tính mạng của cô và Lạc Bảo Nhi ra để uy hiếp anh, thế nên anh chỉ có thể nói câu xin lỗi mà thôi. 

Phương Tiểu Ngư cố làm cho giọng nói của mình nghe thật lạnh lùng: “Anh chẳng cần phải xin lỗi tôi, Tống Đình Hi, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cũng cảm ơn anh đã trả tự do cho tôi.” 

Giọng điệu lạnh lùng như băng của cô khiến trái tim anh như rơi xuống vực sâu không đáy. Sau đó điện thoại bị cô cúp thẳng thừng, chỉ còn lại một tràng tút dài. 

Phương Tiểu Ngư ngồi co ro ôm gối trên ghế sô pha. 

Có lẽ làm thế này đối với Tống Đình Hi mà nói chính là kết cục tốt nhất. 

Anh mong cô hạnh phúc, cô cũng mong anh như thế. 

Mộc Du Dương đang ngồi bên bàn làm việc xem tài liệu thì cửa văn phòng chợt có tiếng gõ mạnh, sức gõ ấy hệt như đang muốn phá cửa. 

Sắc mặt anh có hơi không vui, ngẩng đầu nhìn người đang bước vào. 

Quả nhiên là Lương Vệ Lễ, ngoài anh ra thì chẳng ai có cái gan lớn như thế cả. 

Lương Vệ Lễ hào hứng đi đến, ném tờ báo trong tay xoạch một cái xuống bàn làm việc của Mộc Du Dương, “Anh ơi, đoán xem em mang đến cho anh tin vui gì nào?”

Mộc Du Dương khẽ cau mày, cầm tờ báo lên đọc lướt qua, lập tức bị thu hút. 

Sau khi xem xong, anh cất tờ báo đi, không giấu được nụ cười trên môi, “Nếu Tống Đình Hi đã sắp kết hôn rồi thì tôi cũng nên tặng một phần quà lớn chứ. Việc này giao cho cậu làm đấy, nhớ nhất định phải tặng một phần quà thật lớn.” 

Lương Vệ Lễ ngồi xuống ghế sô pha nói: “Vâng, em sẽ giúp anh chuẩn bị một phần quà lớn, nhưng mà anh định cảm ơn em thế nào đây?” 

Mộc Du Dương lạnh lùng hỏi: “Cậu còn muốn được trả ơn sao?” 

Lương Vệ Lễ đáp: “Đương nhiên rồi! Hay là thế này đi, sau khi anh giành lại được chị dâu rồi thì phải bảo chị ấy quay về Mirandas làm việc, có được không?” 

Khóe môi Mộc Du Dương khẽ nhếch lên, “Sau khi cô ấy quay về thì sẽ là phu nhân tổng tài Thịnh Thế Mộc Thiên. Cả Thịnh Thế Mộc Thiên này là của cô ấy, cậu cảm thấy cô ấy liệu có quay về Mirandas không?” 

Lương Vệ Lễ lập tức nghiến răng, trong lòng thầm rủa xả bọn tư bản xấu xa. 

Buổi tối, khi Mộc Du Dương đón Lạc Bảo Nhi về thì Phương Tiểu Ngư đang nhốt mình trong phòng sách. Anh gõ cửa rất lâu mà cô vẫn không mở, cuối cùng phải để Lạc Bảo Nhi đến gọi thì cô mới chịu ra ngoài. 

Phương Tiểu Ngư sắc mặt không vui nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Anh lại đến làm gì?” 

Trước thái độ lạnh lùng xa cách này của cô, Mộc Du Dương lại không hề nổi giận, ngược lại còn cười, “Anh biết tâm trạng em không vui nên đã giúp em đi đón Lạc Bảo Nhi về.” 

Phương Tiểu Ngư không mảy may động lòng: “Bây giờ đã đón về đây rồi thì anh có thể đi rồi.” 

Mộc Du Dương lại bước lên trước ôm lấy cô, mặc kệ sự vùng vẫy của cô, cũng mặc kệ việc Lạc Bảo Nhi đang đứng bên cạnh mà cười nói: “Anh không đi, anh không đi đâu hết, sau này anh sẽ ở đây luôn.” 

Phương Tiểu Ngư bị hành động vô lại của anh chọc tức, nổi giận quát mắng: “Con người anh sao lại không cần thể diện như thế?” 

Mộc Du Dương vẫn cứ thản nhiên, “Đúng thế, anh chẳng cần thể diện, anh chỉ cần em thôi.” 

Lạc Bảo Nhi đứng bên cạnh bụm miệng cười. 

Không đuổi được anh đi, Phương Tiểu Ngư cũng không còn tâm trạng nấu cơm, giận dỗi quay vào phòng khóa trái cửa lại. 

Phương Tiểu Ngư ngồi trong phòng, chợt nghe bên ngoài có nhiều tiếng lẻng ca lẻng kẻng, khoảng hơn nửa tiếng sau, Lạc Bảo Nhi đến gõ cửa, kéo cô ra ngoài ăn cơm.

Bữa tối do Mộc Du Dương nấu, tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên đã đích thân xuống bếp, dọn ra một bát mì xào đen ngòm. 

Phương Tiểu Ngư nhìn mớ mì cháy đen trong bát mà ngao ngán, Lạc Bảo Nhi ngồi bên cạnh lại có vẻ rất thích thú, nhưng vừa cắn một miếng đã vội phun ra ngay. 

“Chú Mộc, cái này…” Lạc Bảo Nhi chu môi, cậu vốn định sẽ khen tài nghệ nấu nướng của Mộc Du Dương, nhưng mì này thật sự là quá khó nuốt, có vẻ như Mộc Du Dương đã đổ hết cả lọ muối vào đây, khiến mì mặn đến mức không ăn được. 

Thấy Lạc Bảo Nhi như thế, Phương Tiểu Ngư lập tức buông đũa, nhìn Mộc Du Dương chằm chằm. 

Đồ do mình nấu thì có chết cũng phải khen ngon, nếu không sau này mặt mũi biết để đi đâu? 

Nghĩ như thế, Mộc Du Dương lập tức cầm đũa rồi gắp thật nhiều mì vào bát của mình, sau đó đưa vào miệng, nhưng chỉ vài giây cũng đã liền phun ra. 

Phương Tiểu Ngư nhìn anh bằng vẻ mặt khinh thường, “Mộc đại tổng tài, anh làm như thế là lãng phí thức ăn đấy có biết không?” 

Mộc Du Dương liền ho sặc sụa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play