Đôi vợ chồng này vào mấy tháng trước còn mừng vui rạng rỡ mong chờ cô bước vào cửa nhà họ Tống, thái độ cứ như thiếu điều quỳ xuống cầu xin cô.
Bây giờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, họ lại giống như có thâm thù đại hận với cô mà sỉ nhục cô như vậy.
Rõ ràng là muốn đuổi cô đi.
Cô đột nhiên hiểu được thì ra sở dĩ Ôn Minh Nguyệt đến Mirandas làm việc hoàn toàn là vì lén học nghề.
Không chỉ có thế, Ôn Minh Nguyệt còn qua lại rất thân thiết với phòng marketing và phòng kinh doanh của Mirandas, nắm giữ hết mọi bí mật kinh doanh của Mirandas.
Bây giờ, Ôn Minh Nguyệt về đây dẫn dắt Louise, còn cần Phương Tiểu Ngư cô làm gì?
Phương Tiểu Ngư chỉ hận lúc đầu đúng là mù rồi mới tin Đặng Hân và Tống Định Bang thật sự chấp nhận cô.
Ôn Minh Nguyệt đứng bên cạnh họ dường như không thể nghe tiếp nổi nữa mà đi thẳng đến trước mặt họ nói: “Bác trai, bác gái, hai bác cũng đừng nói chuyện khó nghe quá. Con cảm thấy chị Tiểu Ngư là người tốt. Chị Tiểu Ngư, chị rời khỏi đây trước đi, hôm khác tôi sẽ mời chị ăn cơm để xin lỗi chị.”
Trước đây khi ở Mirandas, quan hệ giữa cô và Phương Tiểu Ngư cũng khá tốt.
Tất cả mọi chuyện cô làm đều chỉ là để được ở bên cạnh Tống Đình Hi. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại đến ai, càng đừng nói đến làm hại Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư trừng mắt nhìn Đặng Hân một cái rồi xoay người rời khỏi Louise.
Cả đời này cô không muốn gặp Tống Định Bang và Đặng Hân nữa! Cả đời cũng không gặp!
Về đến nhà không lâu, Tống Đình Hi gọi điện thoại đến cho cô, Phương Tiểu Ngư thẳng tay bấm từ chối.
Tống Đình Hi gọi cho cô rất nhiều lần, Phương Tiểu Ngư đều không nghe, cuối cùng cô tắt luôn điện thoại. Tống Đình Hi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đang muốn đến nhà tìm cô thì vừa đúng lúc bố mẹ anh về.
“Con muốn đi đâu?” Tống Định Bang lạnh lùng nói.
“Đến công ty xử lý chút chuyện.” Tống Đình Hi biết, nếu anh nói là muốn đi gặp Phương Tiểu Ngư thì anh đừng mơ bước được ra khỏi cửa nhà.
Đặng Hân nói: “Con trai, con đừng giấu mẹ nữa. Con đi gặp con đàn bà kia đúng không? Đừng đi nữa. Vừa rồi cô ta đến công ty, bố mẹ đã đuổi cô ta đi rồi.”
“Sao cơ?” Tống Đình Hi không thể tin nhìn bố mẹ mình: “Bố mẹ đuổi cô ấy đi? Đuổi thế nào?”
Tống Đình Hi có thể tưởng tượng bố mẹ anh vì đuổi Phương Tiểu Ngư sẽ nói những lời khó nghe thế nào, thậm chí có khi còn động tay động chân với cô.
Thế này thì xem như anh đã hiểu được nguyên nhân vì sao Phương Tiểu Ngư không nhận điện thoại. Anh càng thấy sốt ruột hơn, muốn nhanh chóng ra ngoài lấy xe.
Ai ngờ Đặng Hân lại giữ anh lại.
“Con trai, con đừng đi tìm con đàn bà kia nữa. Giữa con và cô ta không có khả năng đâu. Mẹ và bố con suy nghĩ kĩ rồi. Hiện giờ người có thể mang lại lợi ích lâu dài cho nhà họ Tống chúng ta chỉ có Ôn Minh Nguyệt thôi. Con nghĩ đi, nhà họ Ôn giàu sang lại có thế lực, nếu con cưới con gái duy nhất của nhà đó, vậy thế lực hai nhà hợp lại không phải là như hổ thêm cánh sao? Đến lúc đó, ngay đến Thịnh Thế Mộc Thiên cũng chẳng là gì trong mắt chúng ta.”
Tống Đình Hi không thể tin nhìn bố mẹ, cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Bố mẹ anh thì ra lại có toan tính như thế, lấy hôn nhân của anh ra làm con cờ bành trướng cho gia tộc.
“Bố, mẹ, con không thể lấy Ôn Minh Nguyệt được. Bây giờ Tiểu Ngư đã nhớ lại rồi, con tuyệt đối không rời xa cô ấy. Bất kể bố mẹ ngăn cản thế nào, con cũng muốn ở bên cô ấy!”
Tống Định Bang lạnh lùng hỏi: “Vậy sao? Con thật sự muốn ở cùng cô ta?”
Tống Đình Hi kiên định gật đầu.
Nụ cười của Tống Định Bang càng trở nên lạnh lẽo: “Vậy con cũng không thèm để tâm đến an nguy của mẹ con cô ta đúng không? Con trai cô ta học ở trường mẫu giáo Úc Dương thì phải. Con nói xem nếu con trai cô ta biến mất khỏi thế giới này thì cô ta có còn sống tiếp được không?”
Tống Đình Hi tuyệt vọng nhìn bố mẹ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi vai run run, anh chẳng thể thốt lên từ nào.
“Bây giờ con cho bố biết, có cưới Ôn Minh Nguyệt không?” Tống Định Bang đắc ý nhìn con trai. Ông ta biết chỉ cần lấy mẹ con Phương Tiểu Ngư ra uy hiếp thì anh nhất định sẽ thỏa hiệp.
Quả nhiên thấy Tống Đình Hi cười tự giễu, yếu ớt gật đầu: “Được, con cưới. Chỉ cần bố mẹ không làm gì Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi thì bảo con làm gì cũng được.”
Đặng Hân và Tống Định Bang nở nụ cười hài lòng, nắm tay nhau đi vào trong phòng. Họ phải gọi điện thoại cho Ôn Minh Nguyệt, mời cô tối nay đến nhà ăn cơm.
…
Phương Tiểu Ngư ngồi trong phòng sách, trên tay cầm bút nhưng lại chẳng vẽ ra được gì. Vì suy nghĩ của cô hiện tại rất hỗn loạn nên chẳng có tâm trạng đâu mà vẽ.
Cô hiểu được cô và Tống Đình Hi có lẽ sẽ không có kết quả.
Cô tuân thủ lời hứa trở về bên cạnh anh, nhưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Chuông cửa bỗng vang lên.
Cô nhìn qua mắt mèo thấy người đứng ngoài cửa là Mộc Du Dương.
Cô không muốn mở cửa, không muốn gặp anh.
Mộc Du Dương lại nhấn chuông cửa lần nữa, Phương Tiểu Ngư tựa lưng vào cánh cửa, không có phản ứng gì.
Qua một lúc lâu, ngoài cửa dường như không còn động tĩnh, cô nhìn qua mắt mèo lần nữa, anh đã đi mất rồi.
“Cạch” một tiếng, Phương Tiểu Ngư mở cửa, thất thần nhìn về phía cầu thang. Vài giây sau, ở nơi đó xuất hiện một bóng người.
Phương Tiểu Ngư muốn đóng cửa nhưng đã không còn kịp. Mộc Du Dương chạy nhanh như sao xẹt đến, dùng cơ thể chắn cửa lại, một hơi kéo cô ôm vào lòng.
“Anh... buông tôi ra!” Phương Tiểu Ngư giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.
Không ngờ anh lại gian xảo như thế.
“Không buông.”
Giọng nói trầm thấp của Mộc Du Dương vang lên trên đỉnh đầu cô. Giọng nói dịu dàng ấy là thứ trước giờ cô không dám khát vọng.
“Anh muốn làm gì?” Phương Tiểu Ngư tức giận hỏi.
Mộc Du Dương cười nhẹ trả lời: “Không làm gì cả.”
Anh chỉ muốn ôm cô thế này, đợi ôm đủ rồi sẽ nghĩ đến chuyện khác.
Cô không ngờ Mộc Du Dương sẽ chơi trò vô lại đến mức khiến cô á khẩu thế này. Tóm lại dù cô nói gì, anh cũng có thể sống chết mặt dày như thế.
Qua một lúc lâu, cuối cùng anh cũng ôm đủ. Anh hơi nới lỏng vòng tay, sau đó đột nhiên bế cô lên đi vào trong nhà.
“Anh buông tôi ra!” Hai chân Phương Tiểu Ngư đá loạn xạ, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Mộc Du Dương cười gian, động tác nhẹ nhàng thả cô xuống sô pha, sau đó đè cả người lên.
“Anh...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại.
Anh dùng sức hôn lên môi cô, dùng một tay giữ chặt lấy hai tay cô, tay còn lại không ngừng di chuyển trên người cô.
Phương Tiểu Ngư thấy trên người như có từng đốm lửa nhỏ, là ngọn lửa dục vọng do Mộc Du Dương đốt lên.
Cô cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, dù biết vô ích nhưng vẫn cố hết sức giãy giụa. Cô có thể hoàn toàn cảm nhận được, ở chỗ nào đó trên cơ thể người đàn ông đè lên người cô đang cứng lên.
Còn không phản kháng nữa thì tiêu mất. Cô cắn thật mạnh lên môi anh, cho đến khi môi anh bị cắn rách đến chảy máu, anh mới thấy đau buông cô ra, đầu óc cũng tỉnh táo lại nhiều.
Ai mà ngờ Mộc Du Dương không hề tức giận, sờ tay vào chỗ máu trên môi rồi lại cười lên: “Tiểu Ngư của anh trở về rồi.”
Phương Tiểu Ngư mạnh mẽ, vô cùng đáng yêu đó cuối cùng đã một lần nữa trở về bên cạnh anh.