Người mà anh gọi là vị hôn thê đó, cái cô An Ly gì đó, đã chính tay đẩy cô xuống nước, khiến cho cô mất đi trí nhớ, thậm chí suýt nữa đã mất mạng, thế mà anh sau khi biết rõ mọi chuyện lại chọn cách tha cho cô ta.
Anh nói là cần điều tra, nhưng đối với Phương Tiểu Ngư thì đó chỉ là một cái cớ rất nực cười mà thôi.
Cô không thể nào chấp nhận được việc người đàn ông này cứ luôn miệng nói yêu cô, thế mà lại ngoảnh mặt làm ngơ khi tính mạng của cô bị uy hiếp.
“Tiểu Ngư…” Mộc Du Dương khẽ gọi.
“Tiểu Ngư, anh xin lỗi…”
“Mời anh rời đi cho.” Giọng của Phương Tiểu Ngư nghe có vẻ rất lạnh lùng không cảm xúc, nhưng kì thực cô đang cố kiềm nén nỗi đau trong tim.
“Được.”
Nếu cô cần thời gian để bình tĩnh lại thì anh sẽ cho cô thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ cố gắng điều tra rõ chân tướng đằng sau mọi chuyện.
Mộc Du Dương đi rồi, Phương Tiểu Ngư ngồi trên sô pha, ôm chặt đầu gối khóc nức nở.
Phương Tiểu Ngư mấy ngày sau đó không đi làm. Chuyện này khiến Lương Vệ Lễ lo sốt vó, gọi điện đến nhà cũng không ai nghe, hết cách, anh đành phải gọi đến văn phòng Mộc Du Dương.
“Em nói này anh, chị dâu đã một tuần không đi làm rồi đấy, có phải đã chạy theo người khác rồi không?”
Mộc Du Dương cất giọng lạnh lùng: “Cô ấy không khỏe nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, tạm thời sẽ không đi làm.”
Không đi làm cũng không sao, gần đây công ty vừa ra đợt sản phẩm mới nên cũng là lúc các nhà thiết kế được nghỉ ngơi.
Nhưng công ty chuẩn bị tổ chức một sự kiện cho nhân viên đi Thái Lan du lịch, Phương Tiểu Ngư là trưởng phòng thiết kế, là trái tim của cả công ty, nếu không tham gia sự kiện này thì e là không hay chút nào.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Lương Vệ Lễ liền mua rất nhiều quà đến thăm Phương Tiểu Ngư, định khuyên cô cùng tham gia chuyến du lịch Thái Lan.
Phương Tiểu Ngư mới đón Lạc Bảo Nhi từ trường về, vừa vào nhà đóng cửa đã lại nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì trông thấy người đứng ở cửa chính là Lương Vệ Lễ.
Lương Vệ Lễ vừa cười vừa nói: “Tiểu Ngư à, tôi nghe anh tôi nói sức khỏe của cô dạo này không được tốt nên đến thăm cô này.”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười mời anh vào nhà.
Mấy ngày nay tuy ở nhà không đến công ty, nhưng cô cũng không ngồi chơi mà đã vẽ rất nhiều bản thảo, thế nên lúc này trong nhà khắp nơi đều để đầy những thứ dùng cho công việc của cô.
Lương Vệ Lễ vừa ngồi xuống ghế sô pha liền nói: “Tiểu Ngư à, chuyện là… công ty sắp tổ chức một sự kiện đi du lịch Thái Lan, cô cùng tham gia được không? Cô dù gì cũng là trưởng phòng thiết kế mà, nên đi chơi với mọi người một chuyến, cứ xem như giải tỏa tâm trạng, có được không?”
Anh cứ tưởng Phương Tiểu Ngư sẽ từ chối hoặc ít ra cũng kiếm cớ thoái thác, nhưng không ngờ cô lại đồng ý mà không hề do dự.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy đúng là mình cần phải ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Lương Vệ Lễ còn nói bồi thêm một câu: “Có thể dẫn cả người nhà theo nữa.”
Thế thì sẽ dẫn cả Lạc Bảo Nhi đi.
Nói đi là đi, Phương Tiểu Ngư lập tức thu dọn hành lí của mình và Lạc Bảo Nhi rồi cũng mọi người trong công ty lên máy bay.
Lạc Bảo Nhi ngắm mây bên ngoài cửa sổ phấn khích nói: “Thích quá, đây là lần thứ hai mẹ và Lạc Bảo Nhi ra nước ngoài du lịch đấy! Đợi sau này Lạc Bảo Nhi lớn lên sẽ đưa mẹ đi thật nhiều nơi vui chơi!”
Phương Tiểu Ngư liền hỏi: “Lạc Bảo Nhi, lần trước mẹ con mình ra nước ngoài du lịch là đi đâu vậy? Là đi cùng chú Mộc của con sao?”
Lạc Bảo Nhi trả lời: “Lần trước là trường của Lạc Bảo Nhi tổ chức sự kiện cho phụ huynh, cô giáo Trương đã đưa chúng ta đi Thụy Sĩ! Lần đó chú Tống đã đi cùng chúng ta. Bởi vì lúc đó chú Mộc còn ở bên cạnh cái cô xấu xa nên mẹ không muốn gặp chú Mộc nữa.”
Phương Tiểu Ngư bất giác càng lúc càng thấy tò mò với quá khứ của mình. Cô trước đây rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Trong một căn biệt thự xa hoa, Tô Lạc Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha nho nhã hút thuốc, tay còn lại cầm một li rượu vang.
“Đã sắp xếp xong xuôi cả chưa?”
Bà ta nhẹ nhàng hỏi người đàn ông đứng trước mặt mình.
Người đàn ông cung kính đáp: “Đã sắp xếp xong xuôi cả rồi thưa phu nhân.”
“Vậy thì đi đi.” Tô Lạc Nhĩ lắc li rượu trong tay rồi cạn sạch.
Vệ sĩ đi rồi, An Ly từ nãy vẫn ngồi cách đó không xa mới lên tiếng: “Mẹ ơi, lần hành động này đảm bảo không có sơ suất gì chứ?”
Tô Lạc Nhĩ nhếch mép nở nụ cười nham hiểm rồi nói: “Con nghĩ mẹ hành sự sẽ mềm lòng như con sao?”
Lần trước Phương Tiểu Ngư đại nạn không chết, bây giờ còn đi Thái Lan du lịch, làm thế này chẳng khác gì tự mình đến nộp mạng cho Tô Lạc Nhĩ.
Sự tồn tại của Phương Tiểu Ngư chính là chướng ngại vật lớn nhất cho kế hoạch của Tô Lạc Nhĩ.
Mộc Du Dương không phải rất yêu Phương Tiểu Ngư sao? Thế thì hãy để Phương Tiểu Ngư mãi mãi biến mất khỏi thế gian này, như vậy sẽ khiến tuyến phòng ngự trong tim Mộc Du Dương hoàn toàn sụp đổ, thế thì kế hoạch của bà ta sẽ càng như hổ mọc thêm cánh.
Đến Thái Lan, mọi người vui vẻ chơi suốt hơn một tuần. Phương Tiểu Ngư cũng cảm thấy tâm trạng đỡ hơn.
Cô hoàn toàn không hề hay biết có một cái bẫy rất lớn đang giăng ra chờ cô lọt vào.
Ngày cuối cùng, lịch trình là sẽ đi chơi du thuyền, Lương Vệ Lễ đã bao trọn một du thuyền lớn sang trọng.
Lạc Bảo Nhi lên boong chơi đùa với con cái của các đồng nghiệp, còn Phương Tiểu Ngư thấy hơi chóng mặt nên quyết định ra rìa du thuyền đứng hóng gió một chút.
Phương Tiểu Ngư đứng ở mạn thuyền, tay chống vào lan can, ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp ở hai bên bờ sông xanh ngắt, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô không hề biết rằng ở phía xa, có một khẩu súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào người mình.
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy vai mình đau nhói, cô mất thăng bằng ngã xuống…
Tất cả mọi người trên thuyền đều bị tiếng nổ ấy thu hút, nhưng không ai nhận ra đó là tiếng súng.
“Mau đến đây! Có người bị rơi xuống nước!”
Phương Tiểu Ngư cố gắng quờ quạng dưới nước. Cô hoàn toàn không biết bơi, lại cộng thêm việc vai đang đau dữ dội nên chẳng mấy chốc đã chìm xuống nước…
Khi Lương Vệ Lễ gọi điện đến, Mộc Du Dương đang họp với ban lãnh đạo của Thịnh Thế Mộc Thiên nên đã cúp máy.
Nhưng ai ngờ chỉ vài giây sau, Lương Vệ Lễ lại gọi điện đến.
Mộc Du Dương cau mày bắt máy.
“Có chuyện gì?” Giọng anh rõ ràng rất khó chịu, ban lãnh đạo ngồi bên dưới nghe thấy lập tức không dám ho he.
Đầu dây bên kia vọng sang giọng nói lo lắng, thậm chí như sắp khóc đến nơi của Lương Vệ Lễ: “Anh ơi, không xong rồi! Tiểu Ngư bị… bị trúng đạn rồi!”
“Cậu nói cái gì?”
Mộc Du Dương gầm lên, cảm giác cửa kính văn phòng cũng bị rung theo.
“Anh ơi, hôm nay mọi người đi chơi du thuyền, vừa rồi Tiểu Ngư đứng một mình ở lan can hóng gió, không ngờ lại bị trúng đạn! Anh ơi, Tiểu Ngư đã đắc tội với ai mà họ lại đối xử với cô ấy như vậy?”
Lương Vệ Lễ lăn lộn trên thương trường cũng đã nhiều năm, nhưng cũng chưa bao giờ gặp loại người nào lại dùng súng đối phó với người khác thế này. Vì dù sao Trung Quốc cũng là một quốc gia cấm súng đạn, lần này chắc chắn đã có người mưu tính sẵn, cố tình phái người sang tận Thái Lan bắn tỉa Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương gần như phát điên, anh gào lên: “Bây giờ tình hình cô ấy sao rồi? Lương Vệ Lễ, nếu cô ấy mà có mệnh hệ gì thì cậu sẽ biết tay tôi!”