An Ly về đến nhà thì thấy Tô Lạc Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô. Bà ta hỏi: “Sao rồi? Phương Tiểu Ngư tin con chứ?”
An Ly lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô ta mất trí nhớ rồi.”
Tô Lạc Nhĩ có chút kinh ngạc, “Mất trí nhớ?”
An Ly gật đầu, nhắc lại, “Phương Tiểu Ngư mất trí nhớ rồi. Con đã đi
xác nhận. Lúc nãy con đã gặp cô ta. Cô ta không biết con là ai, cũng
không biết con là vợ sắp cưới của Mộc Du Dương.”
“Thật là buồn cười.” Tô Lạc Nhĩ chế giễu, nhưng có điều như vậy cũng
tốt, Phương Tiểu Ngư mất trí nhớ rồi thì cũng sẽ bớt đi phiền phức.
Điện thoại An Ly bỗng nhiên reo lên, là tin nhắn của Mộc Du Dương gửi.
Xem xong tin nhắn, An Ly mỉm cười.
Sau đó, Mộc Du Dương quả nhiên không đến tìm Phương Tiểu Ngư, cậu bé có mái tóc dưa hấu cũng không đến.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng trống rỗng nhưng cô phải kiềm nén che giấu lại tình cảm này.
Cô thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển của cuộc thi, mấy ngày sau đó,
mỗi ngày cô đều chuyên tâm thiết kế trang phục cho ngày chung kết.
Ngày mai chính là ngày thi đấu.
Hôm nay là ngày thứ hai, Phương Tiểu Ngư thức dậy từ sớm, chuẩn bị bản vẽ thiết kế sẵn sàng đến với cuộc thi thiết kế Mirandas.
Không ít người cũng giống như cô đã đến từ sớm. Phương Tiểu Ngư cùng
họ vào sau hậu đài, tìm người phụ trách bắt đầu đăng ký thông tin.
Qua mấy tiếng đồng hồ, ban giám khảo và các đơn vị truyền thông đã đông đủ, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Không như những lần trước, vòng chung kết lần này không cần biểu diễn trang phục mới thiết kế mà có thể dùng trang phục đã thiết kế trước đó
cho người mẫu mặc và trực tiếp ra trình diễn, ban giám khảo sẽ chọn ra
ba người xuất sắc nhất.
Không ngoài dự đoán, tác phẩm thiết kế của Phương Tiểu Ngư giành được giải nhất.
Đứng trên bục nhận giải, Phương Tiểu Ngư cảm giác không vui lắm.
Hình như cô còn thiếu chút gì đó.
Bỗng nhiên, cô liếc mắc xuống sân khấu, bắt gặp một hình bóng quen thuộc! Đó là… Lạc Bảo Nhi
Phương Tiểu Ngư không quan tâm gì nữa cả, xông thẳng xuống sân khấu, ôm lấy Lạc Bảo Nhi.
Cho đến thời khắc này, cuối cùng cô cũng đã tin Lạc Bảo Nhi chính là
con của mình. Dù không còn ký ức của lúc trước nữa thì tình thân huyết
mạch đã giúp họ thắt chặt mối quan hệ hai mẹ con.
“Sao con đến một mình vậy?” Phương Tiểu Ngư nghi ngờ hỏi.
“Là chú Mộc đưa Lạc Bảo Nhi đến, chú Mộc có chuyện nên đã đi rồi. Mẹ
ơi, mấy hôm nay chú Mộc không cho Lạc Bảo Nhi gặp mẹ, chú nói tâm trạng
mẹ không tốt, nên Lạc Bảo Nhi đừng làm phiền mẹ. Nhưng mà mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi thật sự rất nhớ mẹ…”
Lạc Bảo Nhi vừa nói vừa nhào vào lòng Phương Tiểu Ngư.
Bỗng nhiên dưới sân khấu náo động lên.
Phương Tiểu Ngư nhìn lên sân khấu thấy Mộc Du Dương xuất hiện.
Không những thế, cô rõ ràng còn nhìn thấy tay Mộc Du Dương đang trong tay với người phụ nữ tự xưng là vợ sắp cưới của anh ta nữa.
Anh nói anh sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý, nhưng không phải dẫn vợ
sắp cưới của anh ta đến cùng càng làm cô đau lòng, khó chịu hơn sao?
An Ly nắm tay Mộc Du Dương bước lên trước sân khấu, đối mặt với ống kính, không chút sợ hãi, tươi cười như hoa.
Tin nhắn Mộc Du Dương gửi cho cô hôm trước chính là muốn cô cùng anh
đến tham dự, phát biểu trong buổi chung kết cuộc thi thiết kế Mirandas.
Cô vùng cùng mừng rỡ mà đồng ý ngay, cô cảm thấy Mộc Du Dương chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Mộc Du Dương cầm micro lên, hướng xuống khán giả dưới sân khấu, dõng
dạc tuyên bố: “Cảm ơn các vị hôm nay đã đến tham dự buổi lễ chung kết
cuộc thi thiết kế của Mirandas. Kết quả cuộc thi cũng đã có, ngôi vị
quán quân cũng đã được trao.”
Cả khán phòng im lặng.
“Hôm nay đến đây có nhiều đơn vị truyền thông cũng như các vị khán
giả đang xem trực tiếp cuộc thi tại nhà ở cả nước, tôi muốn nhân cơ hội
này tuyên bố với mọi người một chuyện.”
Nghe thấy Mộc Du Dương nói vậy, An Ly cảm thấy vô cùng kích động, nước mắt cứ như chực trào.
Phương Tiểu Ngư dưới sân khấu đang ôm chặt Lạc Bảo Nhi, vai cô không ngừng run rẩy, không biết bản thân vì sao mà căng thẳng.
“Tôi tuyên bố, tôi và cô An Ly, hôm nay chính thức hủy bỏ hôn ước!”
Lời anh vừa nói ra, cả khán phòng lạnh ngắt như tờ, mấy giây sau đó liền râm ran tiếng xì xào, bàn tán không thôi.
An Ly đứng ngẩn cả người, ánh đèn vừa đúng chiếu vào mặt cô làm hiện lên rõ ràng nét ngượng ngùng, xấu hổ của cô.
Có một phóng viên nắm bắt ngay cơ hội này, hỏi thẳng: “Cho hỏi anh
Mộc, tại sao anh lại đột ngột tuyên bố chuyện này? Anh và cô An Ly không phải vừa đính hôn mới mấy tháng sao? Tại sao lại đột ngột hủy bỏ hôn
ước vậy?”
Mộc Du Dương thẳng thắn trả lời: “Bởi vì bây giờ tôi đã có người tôi yêu thật sự.”
Anh cuối cùng cũng không nhẫn tâm đem chuyện An Ly đẩy Phương Tiểu Ngư xuống nước công bố cho mọi người biết.
Bây giờ nếu nói như vậy mọi người đều sẽ cho rằng vì anh lăng nhăng. Đối với An Ly, như vậy là anh đã cạn tình cạn nghĩa.
An Ly không tin vào mắt mình, nhìn Mộc Du Dương rồi lại nhìn xuống
dưới sân khấu, mọi người đang cười chế giễu, đang thương hại cô. Không
thể chịu đựng được, cô xoay người bỏ đi.
Mộc Du Dương thì đi thẳng xuống sân khấu, bước đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
“Thế này, em đã có thể tha thứ cho anh được rồi chứ?” Anh hạ giọng nói với cô. “Xin lỗi, anh đã không sớm nhận ra, anh yêu em.”
Phương Tiểu Ngư căn bản không cách nào trả lời. Cô nhất thời tâm thần bấn loạn, hoảng hốt chạy đi.
Mộc Du Dương bế Lạc Bảo Nhi đuổi theo nhưng cô đã biến mất dạng.
Phương Tiểu Ngư đang lang thang trên đường một cách vô định thì một
chiếc Mercedes dừng ngay trước mặt, là xe của Mộc Tuấn Nghiêu.
Phương Tiểu Ngư không định để ý đến anh nhưng Mộc Tuấn Nghiêu mãi
gọi: “Tiểu Ngư, lên xe đi được không? Có chuyện anh muốn nói với em.”
Phương Tiểu Ngư do dự một lát rồi mở cửa bước lên xe.
“Anh còn gì muốn nói?” Lời Phương Tiểu Ngư lạnh lùng làm Mộc Tuấn Nghiêu có chút giật mình.
“Xin lỗi, Tiểu Ngư.” Mộc Tuấn Nghiêu nói.
Phương Tiểu Ngư cười tự giễu: “Tôi đã tin anh như thế, không hề có
một chút nghi ngờ nào với lời anh nói! Mộc Tuấn Nghiêu, tôi rất buồn
cười đúng không?”
“Xin lỗi, Tiểu Ngư. Nhưng… anh thật sự rất thích em. Từ trước đến nay chưa có cô gái nào làm anh muốn quên nhưng không thể quên được như em.”
“Cho nên anh lừa tôi?” Phương Tiểu Ngư hỏi lại.
“Xin lỗi, Tiểu Ngư. Em thật sự là một cô gái đặc biệt, chẳng trách anh của anh lại yêu em như vậy.”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Anh đừng đùa nữa. Mộc Du Dương không phải
đã có vị hôn thê sao? Người anh ta yêu chắc chắn là vợ sắp cưới của anh
ta, không phải tôi.”
Mộc Tuấn Nghiêu thở dài: “Người anh ấy yêu chính là em. Về phần cô vợ sắp cưới đó, anh ấy chỉ là vì áy náy và thương hại cô ta thôi.”
Phương Tiểu Ngư nói: “Tôi thật sự không hiểu. Anh ta luôn miệng nói
yêu tôi nhưng tại sao lại muốn đính hôn với người phụ nữ khác?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT