Lần này đến lượt Lượng Vệ Lễ lờ mờ không hiểu, anh hỏi: “Anh, anh đang
nói gì vậy chứ? Cái gì mà công ty thiết kế Mirandas? Trong nước mình có
công ty này sao? Sao em chưa nghe thấy bao giờ vậy? Hơn nữa, anh đã nói
sẽ để Tiểu Ngư đến Gloria chúng ta làm việc, sao bây giờ lại đưa cô ấy
đi công ty khác? Em không đồng ý!”
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt, “Lượng Vệ Lễ, cậu ngốc thật đấy à? Bây
giờ, ngay lúc này, lập tức hãy đổi tên Gloria thành công ty trách nhiệm
hữu hạn Thiết Kế Thời Trang Mirandas! Hạn cho cậu trong ba ngày phải xử
lý xong.”
Lượng Vệ Lễ ngay lúc này vô cùng kinh ngạc: “Anh, không phải chứ?
Gloria chúng ta tốt xấu gì cũng có mười mấy năm lịch sử, danh tiếng cũng vang dội ở nước ngoài. Bây giờ vì Tiểu Ngư, anh lại đổi tên Gloria
sao?”
Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Có gì mà không được?”
Lượng Vệ Lễ lầm bầm: “Thì chẳng có gì mà không được. Chỉ là nếu đổi
tên thì cũng coi như là làm từ đầu rồi. Những vụ làm ăn trước đây cũng
đều phải làm lại từ đầu. Có chút phiền phức.”
Mộc Du Dương dặn dò: “Tôi không cần biết cậu phiền hay không phiền,
hạn cho cậu trong ba ngày phải xử lý xong cả. Ba ngày sau, tôi sẽ đưa
Tiểu Ngư đi làm. Đến lúc đó, tốt nhất là cậu đừng để tôi nhìn thấy chữ
Gloria.”
Lượng Vệ Lễ tuân lệnh rồi gác điện thoại, lén thầm oán trách Mộc Du
Dương, “Tiểu Ngư trước đây ở bên cạnh thì anh ta không biết trân trọng,
bây giờ người ta mất trí nhớ rồi thì mới biết lỗi!”
Tuy oán trách vậy nhưng trong lòng anh vẫn chúc phúc cho Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư.
Chặng đường mà họ đi qua, có khó khăn có gian khổ, tình cảm mà họ cho nhau, có lên có xuống, tất cả Lượng Vệ Lễ đều rõ mồn một.
Hơn nữa, chỉ cần Phương Tiểu Ngư có thể quay trở về Gloria… à, bây
giờ nên nói là Mirandas rồi. Tóm lại, chỉ cần cô ấy có thể trở về, tất
cả đều không còn là vấn đề gì nữa.
Thời gian chớp mắt thoi đưa. Ba ngày sau, Phương Tiểu Ngư xuất viện,
Mộc Du Dương đưa cô đến thẳng công ty trách nhiệm hữu hạn Thiết Kế Thời
Trang Mirandas.
Phương Tiểu Ngư nhớ rõ, ba ngày trước, ở đây vẫn là công ty trách
nhiệm hữu hạn Thiết Kế Thời Trang Gloria, mới mấy ngày mà đã biến thành
Mirandas rồi.
Tất cả chuyện này đều do Mộc Du Dương vì cô mà làm.
“Sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Phương Tiểu Ngư hỏi.
Mộc Du Dương kéo tay cô lên, siết chặt vào lòng, hạ giọng nói: “Cái
này là do anh nợ em. Sở dĩ em ngất xỉu ở đây là vì nơi này đã gây cho em quá nhiều điều xấu. Nếu em đã mất trí nhớ rồi thì những ký ức không đẹp đẽ đó sẽ ảnh hưởng đến em. Tiểu Ngư, xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của
anh. Nhưng bây giờ, con người kia đã đi rồi, sau này, ở đây, sẽ chỉ có
em thôi.”
Mộc Du Dương nói “ở đây” không những ám chỉ Mirandas mà còn ám chỉ trong tim của anh.
Anh muốn thông cáo toàn thiên hạ, người anh yêu đã trở về rồi.
Gloria đổi tên thành Mirandas là chuyện rất chấn động. Báo chí và tin tức mạng đều đăng tải. Có những bài còn nói tổng tài Mộc vì muốn đeo
đuổi bạn gái cũ nên mới cố ý làm như vậy. Chuyện đó đã khiến cho Tô Lạc
Nhĩ không hài lòng chút nào.
“Con xem đi!”
Tô Lạc Nhĩ ném tờ báo xuống bàn uống trà, làm cho An Ly đang ngồi im lặng thiết kế giật cả mình.
“Chuyện gì thế này? Không phải con đã đẩy cô ta xuống nước rồi sao? Sao cô ta lại có thể trở về làm mưa làm gió thế này!”
Tô Lạc Nhĩ gần như gào thét, thay đổi dáng vẻ ôn nhu thân thiện mọi ngày.
An Ly đặt bản thảo thiết kế trên tay xuống, cầm tờ báo lên xem. Trên
báo in rõ hàng chữ: Mộc Du Dương vì theo đuổi bạn gái cũ, đổi tên Gloria thành Mirandas!
Trên tờ báo còn đính kèm một ảnh chụp lén Mộc Du Dương cùng Phương Tiểu Ngư đến trường đón Lạc Bảo Nhi.
An Ly lắc đầu, mở to mắt nói: “Không thể nào, không thể nào!”
Rõ ràng chính tay cô đã đẩy Phương Tiểu Ngư xuống dưới hồ, thậm chí
cô còn đứng tự trách mình rất lâu. Nhưng bây giờ một Phương Tiểu Ngư còn sống sờ sờ lại xuất hiện bên cạnh Mộc Du Dương.
“Cái gì mà không thể? Cô ta bây giờ đang ở bên cạnh Mộc Du Dương! Nói không chừng cô ta cũng đã nói chuyện con đẩy nó xuống hồ cho Mộc Du
Dương biết rồi! Bây giờ, có thể cả nhà họ Mộc đang điều tra mẹ con chúng ta!”
Tô Lạc Nhĩ lòng nóng như lửa đốt, nếu Phương Tiểu Ngư thật sự nói cho Mộc Du Dương biết chuyện An Ly là người đẩy mình xuống hồ thì Mộc Du
Dương nhất định sẽ bắt đầu điều tra An Ly. Nếu đã điều tra An Ly thì
cũng sẽ tra đến bà ta, sau đó thì mục đích thật sự của bà ta cũng sẽ bị
bại lộ!
Bà ta bắt đầu hối hận, tại sao ngay từ đầu không phái người đi trục vớt, có khi đã tìm thấy Phương Tiểu Ngư rồi.
Bây giờ, Phương Tiểu Ngư bị Mộc Du Dương tìm ra rồi, kế hoạch của bà ta có thể bị phá vỡ.
An Ly hạ giọng: “Cho dù Phương Tiểu Ngư có nói hay không thì Du Dương cũng đã biết. Anh ấy từ đầu đã biết con là người đẩy Phương Tiểu Ngư
xuống, cho nên anh ấy mới ghét con đến thế.”
Lời cô nói tựa hồ như đang tự chế giễu bản thân mình.
“Bây giờ con đi tìm Phương Tiểu Ngư, xin lỗi cô ta đi. Bất kể cô ta
có tin hay không thì con cứ nói vì con quá yêu Mộc Du Dương, cho nên con mới đẩy cô ta xuống hồ! Bất luận con nói thế nào thì cũng không được để bọn họ phát hiện ra mục đích thật sự của chúng ta!”
An Ly khổ sở gật đầu, cô biết tính quan trọng của sự việc. Trước mắt chỉ còn có cách này thôi.
Mộc Du Dương đưa Phương Tiểu Ngư đến bộ phận thiết kế. Lượng Vệ Lễ và các đồng nghiệp đã chờ sẵn ở đó.
Trong số đồng nghiệp này có một số người đã cộng tác với Phương Tiểu
Ngư trước đây. Bây giờ Phương Tiểu Ngư trở lại làm việc, mọi người đều
cảm thấy vui mừng chào đón.
Lúc Lượng Vệ Lễ nói cho Phương Tiểu Ngư biết anh sẽ sắp xếp vị trí
thiết kế chính kiêm trưởng phòng thiết kế thì Phương Tiểu Ngư cảm thấy
vô cùng kinh ngạc. Cô chỉ nghĩ đến đây chỉ để làm một công việc bình
thường, mỗi ngày có việc để làm là được rồi.
Thậm chí đến chuyện làm trưởng phòng gì đó, thiết kế chính gì đó, cô
chưa từng nghĩ đến cũng không cho rằng mình có thực lực lớn đến vậy.
Phương Tiểu Ngư nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lương, tôi cảm thấy tôi
không thể đảm nhiệm hai vị trí này. Xin anh hãy sắp xếp vị trí khác phù
hợp cho tôi hơn.”
Mộc Du Dương khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Không ai ngoài em có thể đảm
nhiệm hai vị trí này cả. Chỉ có em mới có đủ năng lực tiếp nhận hai vị
trí này.”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Cho dù trước đây tôi làm cho công ty nào,
làm công việc gì, thì bây giờ tôi đều không nhớ gì hết. Tuy tôi vẫn rất
thích thiết kế nhưng tôi không biết mình có thể thiết kế ra nổi cái gì
và nó sẽ như thế nào nữa. Cho nên, tôi không thể để công ty mạo hiểm,
đem một vị trí quan trọng thế này giao cho người mới đến như tôi được.”
Kiểu cố chấp này của Phương Tiểu Ngư xem như đã phản đối Mộc Du Dương đến cùng rồi.
Lượng Vệ Lễ bỗng nghĩ ra cách hay, anh liền ra giọng hòa giải: “Anh,
em thấy hay là thế này đi. Chúng ta không phải vừa đổi tên công ty thành Mirandas sao? Vậy thì chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang
Mirandas mùa đầu tiên. Nhà thiết kế nào đoạt giải nhất cuộc thi có thể
vào làm nhà thiết kế chính kiêm trưởng phòng thiết kế của Mirandas. Anh
thấy như vậy có được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT