Mộc Du Dương không hiểu Phương Tiểu Ngư tại sao lại thành ra thế này, đành khuyên nhủ: “Tiểu Ngư, em đừng thế này nữa được không? Anh biết là lỗi của anh, anh thật sự hối hận rồi. Em đừng giận nữa, quay lại bên anh đi được không?”

Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười, “Anh nói tôi là Tiểu Ngư sao? Hôm nay tôi vừa đến cổng công viên thì đã bị một người kéo lại gọi tôi là Tiểu Ngư. Nhưng mà tôi thật sự không phải là Tiểu Ngư của các người! Tôi họ Ngôn tên Ngôn, tên của tôi là Ngôn Ngôn, các người thật sự đã nhận lầm rồi!”

Mộc Du Dương bắt đầu nghi ngờ, hôm nay từ lúc gặp Phương Tiểu Ngư thì trông dáng vẻ của cô rất kinh ngạc, rất ngơ ngác, xem ra cô có vẻ thật sự không nhận ra họ, còn luôn miệng nói là họ đã nhận lầm người.

Lẽ nào cô ấy mất trí nhớ rồi sao?

Thế nên cô ấy mới không nhận ra mình, không nhận ra Lạc Bảo Nhi, thậm chí… còn không nhớ nổi tên của mình.

“Em nói em tên Ngôn Ngôn, thế thì ai bảo với em là em tên Ngôn Ngôn?” Mộc Du Dương hỏi.

“Tôi nghĩ câu hỏi này tôi không cần thiết phải trả lời anh.” Phương Tiểu Ngư đáp.

Mộc Du Dương từ từ tiến sát lại người cô rồi khẽ hỏi: “Ba tháng nay em đã đi đâu? Tiểu Ngư, em có còn nhớ những việc trước kia không?”

Phương Tiểu Ngư lắc đầu, nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, “Anh à, tôi thật sự không cần thiết phải trả lời câu hỏi kì lạ của anh. Xin lỗi, đã muộn lắm rồi, tôi phải về nhà, xin anh cho tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Mộc Du Dương đưa tay ra định ôm lấy cô, nhưng lại bị dáng vẻ lùi lại của cô làm cho đau lòng.

Cô thật sự hoàn toàn không nhận ra anh, cũng không nhận ra Lạc Bảo Nhi…

Mộc Du Dương không biết trong ba tháng cô mất tích đã trải qua chuyện gì.

Nhưng hiện giờ anh rất chắc chắn một điều, bây giờ cho dù thế nào cũng không thể để cho cô đi nữa, cho dù cô có nhận ra anh hay không thì anh cũng sẽ không để cô đi.

Cho dù có là một kẻ xấu trong mắt cô, cho dù có là tên “biến thái lưu manh” mà cô luôn miệng gọi, anh cũng nhất quyết không buông tay.

Cả đời này, anh sẽ không bao giờ để cô rời xa anh nữa.

“Em không được đi, Tiểu Ngư. Anh đưa em về nhà.”

Giọng của anh rất dịu dàng, nếu là người phụ nữ khác thì e là đã rơi vào bẫy rồi, nhưng Phương Tiểu Ngư thì không, bởi vì hiện giờ trong lòng cô, người đàn ông trước mặt chính là một kẻ lưu manh biến thái, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Mộc Du Dương đưa tay ra đằng sau khóa cửa xe lại rồi khởi động chạy về phía nhà họ Mộc.

Mặc cho Phương Tiểu Ngư ngồi ở băng sau kêu gào thế nào, hò hét ra sao, anh cũng không chịu dừng xe.



Quả nhiên, Phương Tiểu Ngư sau một hồi la hét, cuối cùng không còn sức lực, đành phải ngồi yên bên cửa kính, tuyệt vọng nhìn khung cảnh bên ngoài.

Cô cảm thấy hôm nay có lẽ mình đã gặp phải một tên bắt cóc rồi. Tên biến thái này hẳn là định bán cô cho một tổ chức buôn người, sau đó đưa cô đến vùng thâm sơn cùng cốc nào đó, bắt cô kết hôn với một lão già.

Phương Tiểu Ngư đang tuyệt vọng suy nghĩ thì chợt cảm thấy ở chân mình có một cảm giác ấm áp.

Cô cúi đầu, thấy Lạc Bảo Nhi đã ngủ rồi, cái đầu bé xinh của cậu đang đặt lên đùi cô.

Gương mặt bầu bĩnh của cậu vẫn còn chưa khô nước mắt, nhưng Phương Tiểu Ngư có thể trông thấy có một nụ cười rạng rỡ trên môi cậu.

Cậu bé này đáng yêu hệt như một thiên thần, Phương Tiểu Ngư ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ ấy, cảm thấy tim mình như tan ra.

“Em biết không, từ sau khi em mất tích, Lạc Bảo Nhi không đêm nào ngủ ngon giấc, đây là lần đầu tiên nó ngủ ngon như thế.”

Giọng của người đàn ông ngồi phía trước chợt vang lên, Phương Tiểu Ngư liền cảm thấy người đàn ông này cũng không đáng ghét mấy.

Cô vừa đưa tay vuốt ve gương mặt Lạc Bảo Nhi, vừa cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất nói với anh: “Anh à, cái cô Tiểu Ngư mà anh nói có lẽ là vợ của anh đúng không? Tôi có thể nhìn ra anh chắc chắn rất yêu vợ của mình, anh cũng rất thương con trai của anh. Nhưng mà rất tiếc, tôi thật sự không phải là vợ anh, tôi không phải là Tiểu Ngư, tôi là Ngôn Ngôn.”

Mộc Du Dương nắm chặt vô lăng trong tay, không trả lời cô.

Phương Tiểu Ngư thấy anh không nói gì thì liền nói tiếp: “Anh à, tôi biết vợ anh chắc hẳn đã đi đến một nơi rất rất xa rồi, thế nên anh và con trai anh mới nhớ cô ấy như vậy. Nhưng anh cũng không nên tùy tiện tìm một người trên đường rồi nói đó là vợ anh, là mẹ của con anh được! Anh làm thế này không những là vô trách nhiệm với bản thân mà còn vô trách nhiệm với con anh nữa.”

Mộc Du Dương cuối cùng cũng mở miệng nói, giọng điệu chắc chắn: “Em không phải giống cô ấy, em chính là cô ấy. Tên của em không phải Ngôn Ngôn, em tên là Phương Tiểu Ngư!”

Phương Tiểu Ngư ngẩn người nhìn anh, vẻ mặt của anh thật sự không giống như đang nói dối.

Lẽ nào Tuấn Nghiêu đã lừa cô sao?

Không! Không thể nào!

Mộc Tuấn Nghiêu dịu dàng như thế, tình cảm như thế, đã luôn ở bên cạnh cô, yêu thương cô, đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Khoảng thời gian cô còn trong bệnh viện, anh đêm nào cũng canh chừng bên giường cô. Anh chưa bao giờ rời cô quá nửa tiếng, mỗi lần cô nói muốn ăn gì thì anh đều lập tức đi mua.

Còn nói cho cô biết, trước khi mất trí nhớ, cô là một nhà thiết kế thời trang rất tài ba.

Anh dường như biết tất cả mọi điều về cô, anh đã kể hết mọi chuyện cho cô biết.

Tất cả kí ức liên quan đến trước đây đều là do Mộc Tuấn Nghiêu mang lại cho cô. Mộc Tuấn Nghiêu nói gì cô cũng đều tin, bởi vì anh chính là người yêu đời này của cô.



Thế nên chắc chắn bây giờ là người đàn ông này đang nói dối!

Phương Tiểu Ngư nghĩ như thế, trong lòng lập tức dâng lên sự cảnh giác. Cô nhìn anh nói: “Anh làm thế này là bắt cóc, tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Mộc Du Dương hừ mũi, không nói gì.

Chỉ cần cô không rời xa anh thì muốn làm gì anh cũng không quan tâm.

Đến nhà họ Mộc, Mộc Du Dương bế Lạc Bảo Nhi xuống, sau đó mở cửa xe nói với cô: “Xuống xe đi.”

Phương Tiểu Ngư kinh ngạc hỏi: “Anh không bắt cóc tôi à?”

Mộc Du Dương sa sầm nét mặt: “Em nghĩ đi đâu thế? Đây là nhà anh, nếu em không tin lời anh nói thì cứ theo anh vào là biết.”

Phương Tiểu Ngư vốn không muốn đi theo anh, nhưng có một nguồn lực vô hình cứ kéo cô vào trong.

Vào biệt thự, lão quản gia trông thấy người đi sau lưng Mộc Du Dương chính là Phương Tiểu Ngư thì kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Mộc Du Dương dắt Phương Tiểu Ngư lên lầu, bước đến trước phòng ngủ, khẽ đẩy cửa ra, sau đó đặt Lạc Bảo Nhi đang say ngủ lên giường, đắp chăn lại cho cậu.

Còn Phương Tiểu Ngư ngắm nhìn căn phòng mà ngây người

Trong phòng ngủ có để đầy các khung ảnh, lớn có nhỏ có, đủ hình đủ dạng.

Nhưng điều đặc biệt chính là những bức ảnh trong đó. Phương Tiểu Ngư có thể thấy rất rõ ràng, trong tất cả các bức ảnh đều là chụp cô với cậu bé này!

Có bức chụp họ đang ngồi ăn trong nhà hàng, có bức chụp họ đang rửa bát trong bếp, còn có bức chụp cảnh cô đưa cậu đến trường, có bức lại chụp cảnh cả hai đang ngồi cạnh một cây thông Giáng Sinh…

Tất cả những thứ ấy đều là bằng chứng thép chứng tỏ cô thật sự vô cùng thân thiết với cậu bé này.

Phương Tiểu Ngư mấp máy môi, ngượng ngùng nói: “À… Mẹ của con trai anh, quả thật là có hơi giống tôi…”

Mộc Du Dương nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói: “Em không phải là giống, em chính là mẹ của Lạc Bảo Nhi.”

Phương Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào! Anh ấy tuyệt đối không thể lừa tôi! Anh ấy không thể gạt tôi được!”

Mộc Du Dương lập tức nắm lấy hai tay cô hỏi: “Tiểu Ngư, người mà em nói đó rốt cuộc là ai? Là ai đã cứu em? Ba tháng nay em đã ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play