Mộc Du Dương lúc này mới trông thấy rõ, hai mắt của Tống Đình Hi đỏ ngầu, râu trên mặt cũng không cạo, vẻ tiều tụy xác xơ trên gương mặt đang bị thay thế bằng cơn giận ngút trời.

“Mộc Du Dương! Chính anh đã hại chết Tiểu Ngư!”

Tống Đình Hi vẫn không buông anh ra, tiếp tục đấm thêm một cú nữa vào mặt anh, Mộc Du Dương lảo đảo lùi ra sau rồi ngã ra đất.

Anh đưa tay lau vết máu trên miệng mình rồi tự cười nhạo.

Đúng thế, chính anh đã hại chết Phương Tiểu Ngư.

Nếu lúc đầu anh có thể cương quyết lựa chọn Phương Tiểu Ngư, nếu anh sớm nhận ra người mình yêu thật ra là Phương Tiểu Ngư thì mọi chuyện sao có thể thành ra thế này?

Mà giờ đây, cho dù biết rõ An Ly là người đã hại chết Phương Tiểu Ngư, anh cũng không cách nào trừng phạt cô ta được.

“Đúng thế, chính tôi đã hại chết Tiểu Ngư.”

Anh lại cười nhạo chính mình, để mặc cho Tống Đình Hi xông đến đấm túi bụi vào mặt mình.

Nếu là trước đây thì làm gì có ai có thể động đến một cọng lông của Mộc Du Dương chứ đừng nói là đấm liên tục vào mặt anh thế này? Nếu có người dám động vào anh thì chắc chắn ngay sau đó sẽ không thể sống tiếp trên đời này nữa.

Nhưng lần này thì khác. Lần này anh chấp nhận chịu đòn, bởi anh đã hại chết Phương Tiểu Ngư, hại chết người mà mình yêu nhất.

Anh đáng bị như thế.

Anh không có lí do cũng chẳng có tư cách mà đánh trả, Tống Đình Hi lúc này đang thay Phương Tiểu Ngư trừng phạt anh, trừng phạt anh đã quá nhu nhược quả đoán trong tình yêu, trừng phạt anh không biết sớm nhận ra trái tim mình.

Tống Đình Hi dùng lực rất mạnh, nhưng Mộc Du Dương lại không thấy đau chút nào, bởi tất cả sự đau đớn bên ngoài đều không bằng nỗi đau trong tim anh.

Từ sau khi biết Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì trái tim của anh đã không còn thuộc về chính bản thân anh nữa mà đã chết theo cô rồi.

Đời này, trái tim anh sẽ chỉ mãi mãi thuộc về Phương Tiểu Ngư mà thôi.

Cho dù cô không quay về nữa, nhưng nỗi đau về sự ra đi của cô sẽ mãi mãi đeo bám anh, không bao giờ biến mất, không bao giờ tan đi.

Anh cam tâm chịu đựng nỗi đau này.

“Mộc Du Dương, Tiểu Ngư đời này điều bất hạnh nhất chính là đã gặp anh!”



Tống Đình Hi gào lên một câu như thế rồi quay người bỏ đi.

Mộc Du Dương thẫn thờ ngồi trên mặt đất. Mộc lúc lâu sau, Mộc lão gia mới dắt Lạc Bảo Nhi từ trên xe xuống, Lạc Bảo Nhi chạy đến dìu anh dậy rồi cùng vào nhà.

Quản gia vừa đau lòng bôi thuốc lên mặt Mộc Du Dương vừa thở dài nói: “Ôi, đại thiếu gia, cho dù cậu có tự trách về việc của cô Tiểu Ngư đến đâu thì cũng không nên tự trừng phạt mình thế này! Cậu ta đánh cậu, cậu không đánh lại cũng được, nhưng mà phải né đi chứ! Cậu xem bây giờ để lại vết thương nặng thế này!”

Mặt của Mộc Du Dương đã sưng vù, nhưng anh không hề bận tâm.

Đã mãi mãi mất đi người mình yêu thì một chút nỗi đau thân xác này anh còn bận tâm làm gì?

Mộc lão gia lại nói: “Cứ để cho nó bị đánh, cho đáng đời! Không nếm chút đau đớn thì nó sẽ mãi mãi chẳng biết lỗi của mình đâu!”

Quản gia bôi thuốc xong rồi, Lạc Bảo Nhi mới bước đến hỏi han bằng giọng nói đáng yêu: “Chú Mộc ơi, chú có đau lắm không?”

Ánh mắt của Lạc Bảo Nhi trông giống hệt như Phương Tiểu Ngư. Đôi mắt lanh lợi, đôi mi cong vút, đó là một đôi mắt biết nói.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Mộc Du Dương chợt cảm thấy tim mình đập mãnh liệt.

Quản gia đột nhiên nói: “Ồ, hôm nay nhìn mới thấy, Lạc thiếu gia sao lại trông giống đại thiếu gia thế nhỉ?”

Lúc này, gương mặt của Lạc Bảo Nhi đang áp sát lại Mộc Du Dương, hai gương mặt chỉ cách nhau có một chút.

Quản gia càng nhìn càng thấy Mộc Du Dương và Lạc Bảo Nhi có gương mặt rất giống nhau, thế là ông nói tiếp: “Nói không chừng kiếp trước đại thiếu gia và Lạc thiếu gia thật sự là cha con đấy!”

Mộc lão gia tiếp lời: “Đúng là có vài phần giống, xem ra thằng bé Lạc Bảo Nhi này đúng là có duyên với Du Dương, có duyên với nhà họ Mộc chúng ta rồi.”

Lê thân mình mệt mỏi về đến nhà họ Tống, Tống Đình Hi rút chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng khách, Tống lão gia và Tống lão phu nhân, còn có ông bà Tống đang ngồi trên ghế sô pha. Vừa trông thấy Tống Đình Hi quay về, họ lập tức vây lấy hỏi han: “Đình Hi à, sao rồi con? Mộc Du Dương đã nói gì?”

Tống Đình Hi mệt mỏi lắc đầu, bây giờ anh không muốn trả lời mấy câu hỏi này, anh chỉ muốn lên lầu yên tĩnh một mình.

“Đình Hi, Tiểu Ngư nó thật sự đã…” Tống lão phu nhân còn chưa nói dứt câu đã nghẹn ngào.

“Vâng…” Tống Đình Hi gật đầu.



Tiểu Ngư sẽ không bao giờ quay về nữa, vị hôn thê của anh sẽ không bao giờ quay về nữa, việc này thì những người nhà như họ cần phải được biết.

Tống lão phu nhân ngồi phịch xuống ghế sô pha, nước mắt bắt đầu rơi ra. Tống lão gia cũng cố gắng kiềm nước mắt của mình, ngồi xuống an ủi vợ.

Tống Đình Hi bước lên lầu, khóa cửa nhốt mình trong phòng.

Anh cười đau khổ rồi nằm ra giường, ngắm nhìn trần nhà đến ngơ ngẩn.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh nụ cười của Phương Tiểu Ngư. Khi cô cười lên trông vô cùng xinh đẹp, vô cùng rạng rỡ.

Anh rút điện thoại ra, xem đi xem lại một dòng tin nhắn trong đó. Đó là tin nhắn cuối cùng của Phương Tiểu Ngư, cô nói: Em sẽ đưa Lạc Bảo Nhi đến thành phố C tham gia hoạt động! Tuần này chắc là mình sẽ không gặp nhau! Anh yên tâm đi, Lạc Bảo Nhi nhất định sẽ rất nhớ anh!

Cô và Lạc Bảo Nhi đã đi suốt một tuần. Sau đó anh không kiềm được nỗi nhớ liền gọi điện cho cô, nhưng không ngờ điện thoại lại tắt máy.

Anh cũng không nghĩ nhiều, cứ ngỡ là điện thoại của cô hết pin, nhưng rồi đến ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, ngày nào anh gọi cho cô thì cũng đều nhận được thông báo tắt máy.

Anh bắt đầu lo lắng, thế nên đã gọi điện đến trường hỏi cô giáo Trương.

Cô Trương lúc đầu không muốn nói, đến khi anh bảo mình là vị hôn phu của Phương Tiểu Ngư thì cô mới chịu kể mọi chuyện cho anh biết.

Anh gần như sụp đổ, lúc ấy lập tức muốn chạy đến huyện Song Tử, nhưng cô giáo Trương bảo rằng bây giờ cho dù anh có đến đó thì cũng vô dụng thôi, bởi Phương Tiểu Ngư đã mất tích được năm ngày rồi, họ đã tìm suốt năm ngày mà chẳng có chút tăm hơi nào, bây giờ họ đã bỏ cuộc, chuẩn bị quay về thành phố Y rồi.

Hôm đoàn người của Mộc Du Dương quay về thành phố Y thì Tống Đình Hi đã xuất phát đến thành phố C. Anh không tin Phương Tiểu Ngư có thể biến mất như thế.

Đến nơi anh mới phát hiện, Mộc Du Dương tuy đã trở về rồi, nhưng vẫn phái người ở lại tiếp tục tìm kiếm Phương Tiểu Ngư. Tống Đình Hi không bỏ cuộc, lại phái thêm một số người nữa tiếp tục tìm kiếm mấy ngày liền, gần như đã lật tung cả huyện Song Tử lên, nhưng vẫn không thấy tung tích Phương Tiểu Ngư đâu.

Thế nên Tống Đình Hi hôm nay mới đến nhà họ Mộc, đến tìm Mộc Du Dương. Nhìn phản ứng của Mộc Du Dương thì anh đã hoàn toàn hiểu ra, Phương Tiểu Ngư thật sự không còn nữa rồi.

Dưới lầu, cả nhà họ Tống đang tổ chức cuộc họp gia đình.

Tống lão phu nhân hỏi: “Bây giờ phải làm sao? Tiểu Ngư thật sự đã không còn nữa, thằng bé Đình Hi có khi không chịu nổi cú sốc này đâu!”

Tống lão gia nói: “Ôi, thật tiếc cho một con bé tốt như Tiểu Ngư, tuổi còn trẻ mà đã…”

Nghe câu nói ấy, Tống lão phu nhân lại không cầm được nước mắt, bà rút khăn giấy trên bàn ra lau nước mắt.

“Thúy Mạn, đừng khóc nữa.” Tống lão gia đau lòng an ủi. Đột nhiên, ông như nhớ ra việc gì đó, liền hỏi: “Tiểu Ngư không còn nữa, thế Lạc Bảo Nhi đâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play