Không nghe thấy tiếng trả lời, Mộc Du Dương quay người lại, trông thấy vẻ mặt nhăn nhó của Lục Trạch.
“Tôi hỏi anh đã tìm thấy chưa!” Mộc Du Dương quát lên.
“Chưa tìm được cô Phương, nhưng mà tìm được cái này.” Lục Trạch lấy
ra một cái túi niêm phong, bên trong có một chiếc điện thoại iPhone.
Món đồ trang trí treo trên điện thoại, Mộc Du Dương vừa nhìn là nhận ra.
Đó là món đồ trang trí đôi mà khi họ còn bên nhau, Phương Tiểu Ngư đã mua ở một cửa hàng tình nhân. Lúc ấy anh còn chê món đồ này xấu quá,
sau đó đã cất nó ở trong ngăn kéo.
“Vô dụng!” Gân xanh trên trán Mộc Du Dương nổi lên, “Tiếp tục tìm! Tìm không được thì đừng có về nữa!”
Khi quay lại bờ sông, đám đông tụ tập hôm qua đều đã giải tán hết,
chỉ còn lại đội vớt xác mà Lục Trạch đã thuê đang liên tục ngụp lặn dưới sông.
Sau đó, Mộc Du Dương đã tìm dưới sông suốt ba ngày ba đêm, thậm chí
còn lặn sâu xuống dưới đáy, nhưng không hề tìm được món đồ nào của
Phương Tiểu Ngư chứ đừng nói là chính bản thân cô.
Lạc Bảo Nhi khóc sưng cả mắt, cậu biết mẹ đã gặp chuyện rồi, có khả năng sẽ không quay về nữa.
Mộc Du Dương ngồi bên bờ sông, ngẩn ngơ nhìn mặt nước phẳng lặng, con sông này đã nuốt chửng Phương Tiểu Ngư, chẳng để lại một chút tăm hơi
nào.
Phương Tiểu Ngư, em quay về đi có được không? Em muốn ở bên Tống Đình Hi cũng được… Chỉ cần em quay về, chỉ cần em vẫn còn sống trên đời này
thì cho dù em làm gì anh cũng sẽ không trách em…
Đến tận lúc này, Mộc Du Dương mới hiểu, thì ra sinh mệnh của anh và
cả trái tim của anh đều đã bị Phương Tiểu Ngư chiếm trọn cả rồi.
Anh nhớ cô khắc khoải.
Từng giọng nói nụ cười của cô, từng cử chỉ hành động của cô đều khắc sâu trong tâm trí anh, không thể nào xóa mờ được.
Khi cô ấy vui thì sẽ khoa tay múa chân, khi giận dữ sẽ chu môi lên, khi tự tin thì toát ra vẻ mê hoặc…
Sao anh không phát hiện ra, thì ra trong lòng anh, cô lại quan trọng đến như thế?
Tất cả những câu hỏi giấu kín trong tim bấy lâu, giờ đây đều đã có được câu trả lời.
Anh hối hận, mỗi ngày trôi qua anh đều hối hận, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây trôi qua anh đều thấy hối hận.
Anh hối hận đã bỏ rơi cô trong hôn lễ, hối hận đã buông tay cô ra,
hối hận đã từ bỏ hết cơ hội này đến cơ hội khác, giương mắt nhìn cô lướt ngang qua mình…
Nhưng lúc này đây, tất cả đều đã quá muộn rồi.
Anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng bây giờ, thậm chí là sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Anh sẽ không thể nói với cô rằng, anh rất muốn ở bên cạnh cô…
Anh cũng không thể nói với cô rằng, anh rất muốn làm bố của Lạc Bảo
Nhi, muốn cùng cô chứng kiến sự trưởng thành của Lạc Bảo Nhi…
Anh cũng không thể nói với cô rằng, anh muốn lấy cô, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô nữa…
Cũng không thể nói với cô rằng, anh thật sự rất yêu rất yêu cô…
Thì ra, khi mất đi điều mình yêu nhất thì con người ta sẽ cảm thấy chẳng còn thiết tha gì nữa, thậm chí rất muốn chết.
Thế nên lúc này, Mộc Du Dương thật sự chỉ muốn nhảy xuống sông.
Gia tộc gì chứ, công ty gì chứ, An Ly gì chứ? Bây giờ với anh mà nói, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa. Anh chỉ muốn mãi mãi được ở bên cô thôi.
Nếu thật sự có thể làm lại, có thể quay lại ngày diễn ra hôn lễ ấy,
anh tuyệt đối sẽ không đi theo An Ly, cũng sẽ không bao giờ buông tay
Phương Tiểu Ngư ra.
Bây giờ nghĩ lại, việc lúc ấy anh đi theo An Ly thật ra không phải vì tình yêu, mà chỉ là vì thấy khó hiểu, thấy nghi hoặc mà thôi. Anh chỉ
muốn nhận được một câu trả lời.
Anh thật sự đã luôn đi tìm An Ly, chưa bao giờ từ bỏ, nhưng thật ra
tình yêu anh dành cho An Ly đã dần tan đi sau mấy năm cô biến mất rồi.
Cho đến sau này, khi Phương Tiểu Ngư xuất hiện, bước vào cuộc đời anh thì phương thức sống và nguyên tắc xử sự của anh đều bị cô làm loạn
hết.
Không những thế, cô còn mang đến cho anh một Lạc Bảo Nhi rất đáng yêu.
Hai mẹ con họ giống hệt như ánh dương ấm áp, sọi rọi vào vực sâu tăm tối trong lòng anh, khiến anh lại bừng lên hi vọng sống.
Thời gian ấy, anh thậm chí chẳng cần dùng đến thuốc trị trầm cảm. Chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi thì chứng
trầm cảm gì đó, nỗi buồn gì đó, tất cả đều tan biến hết.
Sau này, khi An Ly quay lại, Phương Tiểu Ngư rời xa anh rồi, anh lại bắt đầu bị trầm cảm.
Thật ra, người anh yêu từ lâu đã không còn là An Ly nữa, mà chính là Phương Tiểu Ngư, người đã từ từ bước vào trái tim anh.
Trái tim anh đã hoàn toàn bị cô chiếm cứ. Nụ cười của cô, giọng nói
của cô, tính cách của cô, từng hành động nhỏ của cô, tất cả đều ảnh
hưởng đến tâm trạng của anh.
Thế nên, khi trông thấy cô ở bên cạnh Tống Đình Hi, anh mới nổi nóng
như thế. Thật ra, cơn giận chỉ là ở bên ngoài, còn sâu trong lòng anh
chính là sự đau đớn khi trông thấy người con gái mình yêu lại ở bên cạnh người đàn ông khác.
Cho dù Phương Tiểu Ngư có quay lại hay không thì anh cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh An Ly nữa.
Những ngày tháng sau này, trong lòng anh sẽ chỉ có một người, cho dù người ấy có quay về hay không, có thể quay lại hay không…
“Du Dương…”
Một giọng nói dịu dàng vang lên cắt đứt dòng suy tư của Mộc Du Dương, giọng nói ấy chính là của An Ly.
Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh anh rồi khẽ nói: “Du Dương, anh đã tìm ở đây suốt ba ngày rồi. Giờ cũng nên về nghỉ ngơi, có phải không? Mọi việc ở đây cứ để họ lo liệu đi, họ chắc chắn
sẽ tìm được Tiểu Ngư thôi mà.”
Mộc Du Dương chợt nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu lại nhìn vào mắt An Ly hỏi: “Đêm đó em cũng ở bờ sông, em thật sự không nhìn thấy Tiểu Ngư
sao?”
Anh lập tức nhìn thấy một chút hoảng loạn ánh lên trong mắt An Ly, liền hỏi tiếp: “Em có nhìn thấy cô ấy có đúng không?”
An Ly mau chóng trấn tĩnh lại, tỏ vẻ vô tội, rưng rưng nước mắt nói: “Du Dương, anh đang nghi ngờ em sao?”
Trước đây, mỗi lần cô nói thế này thì Mộc Du Dương đều sẽ không truy hỏi nữa, anh luôn chọn tin tưởng An Ly vô điều kiện.
Nhưng lần này, anh không giống lúc trước nữa, anh nhìn xoáy vào mắt cô, nhất quyết muốn có được câu trả lời từ cô.
An Ly không chống đỡ nổi ánh mắt ấy, đành phải bất lực nói: “Du
Dương, em thật sự không hề gặp Tiểu Ngư. Đêm đó em đúng là đã ra bờ sông tản bộ, nhưng con sông này rộng lớn như vậy, em sao có thể trùng hợp mà gặp cô ấy? Nói không chừng trước khi em đến thì cô ấy đã rơi xuống nước rồi.”
Nghe được câu trả lời ấy, Mộc Du Dương cuối cùng cũng không truy hỏi
nữa. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô dần trở nên lạnh lùng, trong mắt không
còn một chút lòng tin nào nữa.
“Gió ở sông to lắm, em về trước đi.” Câu anh nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng giọng điệu không hề mang một chút tình cảm nào.
“Nhưng mà Du Dương à, anh đã ở đây ba ngày ba đêm rồi, không hề chợp
mắt, cũng không ăn uống gì, anh cứ thế này em làm sao yên tâm được?”
“Em không cần nói nữa, nếu không tìm được cô ấy thì anh sẽ không bao giờ đi đâu!”
Giọng nói anh lạnh lùng, ánh mắt vô cùng kiên định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT