Phương Tiểu Ngư kích động kêu tên Lạc Bảo Nhi. Đã hơn nửa tháng, Lạc Bảo Nhi cuối cùng đã tỉnh lại.

“Mẹ ơi... con đau... ” Lạc Bảo Nhi nhăn nhó, giọng thều thào.

Tai nạn xe lần này, Lạc Bảo Nhi là người bị thương nặng nhất.

Phương Tiểu Ngư hi vọng những vết thương kia phải chi đều ở trên người mình!

Cô đưa tay xoa xoa gương mặt bé nhỏ của Lạc Bảo Nhi, đau lòng nói: “Mẹ biết rồi. Mẹ biết con đau. Xin lỗi con, Lạc Bảo Nhi, là do mẹ không bảo vệ được con... ”

Nói xong, không kiềm được, nước mắt cô cứ tuôn trào. Mấy ngày nay Phương Tiểu Ngư khóc muốn cạn nước mắt nên đôi mắt vừa sưng vừa đỏ.

Nhìn thấy Phương Tiểu Ngư khóc, Lạc Bảo Nhi lập tức nén lại cơn đau, giả vờ vui vẻ nói: “Mẹ đừng khóc, Lạc Bảo Nhi không đau nữa.”

Nghe được lời nói này, nước mắt Phương Tiểu Ngư lại không ngừng tuôn rơi.

Quẹt nước mắt đi, cô mỉm cười nói: “Lạc Bảo Nhi ngoan, cố gắng dưỡng thương, đừng chạy nhảy lung tung. Đợi sau khi con khỏe, mẹ sẽ dẫn con đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon nhé!”

Lạc Bảo Nhi nói ngay: “Mẹ, con muốn ăn lẩu cay!”

Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Được, con muốn ăn gì cũng được hết. Chỉ cần con hứa với mẹ sẽ nhanh chóng khỏe lại, con muốn ăn gì mẹ cũng dẫn con đi ăn!”

“Vậy thì tôi cũng đi.”

Tiếng nói của Mộc Du Dương bỗng nhiên vang lên bên tai, Phương Tiểu Ngư lúc này mới giật mình, cô quên mất Mộc Du Dương cũng ở đây.

“Không được.” Cô từ chối thẳng thừng.

Anh hỏi: “Tại sao? Cho tôi một lí do đi chứ.”

Phương Tiểu Ngư trả lời: “Anh đã là chồng sắp cưới của An Ly rồi, còn tôi là vợ sắp cưới của Tống Đình Hi. Đình Hi mới là bố tương lai của Lạc Bảo Nhi. Muốn đi thì thì tôi cũng phải đi cùng với Đình Hi chứ không phải anh.”

Sắc mặt Mộc Du Dương bỗng tối sầm lại, đang định phát cáu thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tống Đình Hi bước vào.

“Tiểu Ngư, bác sĩ nói Lạc Bảo Nhi tỉnh lại rồi nên anh lập tức đến đây! Lạc Bảo Nhi đâu?” Tống Đình Hi kích động nói, nhưng sau khi nhìn thấy Mộc Du Dương thì liền thay đổi sắc mặt.



Không chút khách sáo, anh hỏi ngay: “Anh Mộc, anh làm gì ở đây?”

Mộc Du Dương sa sầm mặt lại, “Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh.”

Tống Đình Hi tức giận: “Mộc Du Dương, xin anh hiểu rõ một điều, tôi mới chính là chồng sắp cưới của Tiểu Ngư! Tiểu Ngư là vợ tương lai của tôi, còn Lạc Bảo Nhi là con trai tôi!”

Mộc Du Dương nhìn anh, tuy đang ở thế thấp hơn nhưng vẫn không giảm chút uy nghiêm, “Ở đây là bệnh viện Mộc Khang, là bệnh viện của Thịnh Thế Mộc Thiên .”

Cho nên anh nghĩ trong bệnh viện này, không ai có thể phản bác được anh.

Ngoài Phương Tiểu Ngư.

Cô lạnh lùng nói: “Mộc Du Dương, xin anh hãy mau chóng rời khỏi đây, đừng làm phiền ba người một nhà chúng tôi đoàn tụ.”

Ba người một nhà...

Mộc Du Dương nghe thấy bốn chữ này, tim như vỡ nát.

Cũng từng có lúc, anh đã có cơ hội “ba người một nhà” với cô nhưng hết lần này đến lần khác chính anh đã bỏ cơ hội đáng quý đó, chính tay đem dâng cho Tống Đình Hi.

Như rơi xuống đáy vực, anh không còn chút sức lực nào để tranh cãi nữa, đành từ từ đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.

Về đến phòng chưa lâu thì An Ly cũng đến. Được bác sĩ báo tin Mộc Du Dương đã tỉnh lại, cô ta liền chạy đến ngay.

“Du Dương, anh rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!” An Ly vui mừng nói.

Cô nghẹn ngào đến bên cạnh Mộc Du Dương, tựa đầu vào lòng anh.

“Du Dương... ” An Ly khẽ gọi.

Có trời mới biết trong lòng cô ta chất chứa bao nhiêu nỗi oán thù. Cô ta không ngờ lúc mẹ mình ra tay với Phương Tiểu Ngư lại làm liên lụy đến Mộc Du Dương.

“Đừng khóc.” Anh dịu dàng lau nước mắt trên khóe mắt cô.

Mặc dù động tác có dịu dàng nhưng trong lòng anh đang dậy sóng hỗn loạn. Tâm anh hoàn toàn không ở bên cạnh An Ly. Trong lòng anh luôn khắc khoải, lo lắng về căn phòng bệnh của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.

An Ly ngủ lại phòng bệnh với anh một đêm. Trời vừa sáng, anh đã ép cô về nghỉ ngơi.



An Ly đi khỏi không bao lâu thì Lương Vệ Lễ cũng đến.

Mở cửa bước vào, Lương Vệ Lễ đã cuống cuồng: “Ôi anh ơi, rốt cuộc thì anh cũng đã tỉnh lại rồi!”

Mộc Du Dương lườm một cái, “Đây là bệnh viện, nhỏ tiếng một chút được không?”

Lương Vệ Lễ nhún vai, đặt bó hoa tươi và giỏ trái cây lên bàn, đặt mông ngồi xuống, “Anh à, nếu anh đã tỉnh lại rồi thì có một số chuyện em cần thông báo với anh.”

Mộc Du Dương nhíu mày: “Chuyện gì?”

Lương Vệ Lễ bỗng nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm trang trả lời: “Tổng tài, liên quan đến vụ tai nạn xe của anh, em đã điều tra kỹ càng rồi, là do có người giở trò. Nhưng cho đến bây giờ, tên tài xế kia vẫn chưa chịu mở miệng khai ra người chủ mưu đằng sau là ai.”

Mộc Du Dương lạnh lùng: “Đồ ngốc cũng biết chuyện này là do có người giở trò. Cho nên cậu mới không thể tra ra người chủ mưu đằng sau là ai, còn không biết xấu hổ mà lại nói với tôi là đã điều tra kỹ càng rồi?”

Lương Vệ Lễ bĩu môi: “Thì là tại anh chưa tỉnh lại mà! Anh cũng biết đó, em dở nhất là điều tra những chuyện này. Em thấy phải anh đi điều tra thì mới mong tìm ra manh mối.”

Mộc Du Dương nhàn nhạt hừ một tiếng, “Vậy thì không nên đánh rắn động cỏ, chuyện này tạm thời gác lại, đợi tôi xuất viện rồi tiếp tục điều tra.”

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của rất nhiều người như đang tiến gần đến phòng bệnh của anh.

Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước cửa, Mộc lão gia bước vào.

Phía sau Mộc lão gia cũng có đến hơn mười mấy vệ sĩ. Tiếng bước chân vừa nãy chính là xuất phát từ bọn họ.

Mộc lão gia bước vào phòng bệnh, các vệ sĩ quay ra đóng cửa, sau đó đứng chỉnh tề bên ngoài chờ đợi.

Mộc Du Dương nhíu mày hỏi: “Ông, sao lại náo động đến vậy?”

Mộc lão gia bình thản ngồi xuống ghế, trả lời: “Ông không thể như con được, không có chút phòng bị nào rồi bị người ta đâm lén sau lưng. Từ lúc ông lập nghiệp đến nay, mỗi ngày ông đều có vệ sĩ bên người. Nếu không lão già này mà bị người ta đâm thì không thể nào tỉnh lại được như đám trẻ các con nữa!”

Mộc Du Dương chau mày hỏi: “Ông, ông nói gì vậy? Ông nói con bị người ta đâm lén sau lưng sao?”

Mộc lão gia cốc vào đầu anh một cái, “Con vẫn chưa nhìn ra à? Vợ sắp cưới của con, An Ly, nó vốn chẳng phải vì con mà quay về đâu! Nó còn có một mưu đồ khác! Vụ tai nạn xe lần này tuyệt đối có liên quan đến nó!”

Mộc Du Dương trả lời: “Ông, ông không thể vì có thành kiến với An Ly mà tùy tiện nói ra những lời này chứ? Ông nói vụ tai nạn xe lần có liên quan đến cô ấy, vậy bằng chứng đâu? Con thừa nhận vụ này đúng là do có người giở trò nhưng tuyệt đối không phải là An Ly.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play