Bác sĩ đáp: “Anh Mộc cũng bị gãy cả hai chân, còn bị chấn thương não
nhẹ, nhưng mà không quá nghiêm trọng, chỉ cần qua được giai đoạn nguy
hiểm thì sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”
Cuối cùng cũng có được một chút tin vui, Phương Tiểu Ngư hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cô chợt cảm thấy mệt mỏi, sau khi cảm ơn bác sĩ liền nhờ Tống Đình Hi đẩy mình về lại phòng.
Những ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư ở lại bệnh viện tịnh dưỡng, ngày
nào cũng đến trước cửa phòng săn sóc đặc biệt thăm Lạc Bảo Nhi. Nhưng
khi muốn thăm Mộc Du Dương thì cô lại chọn buổi tối, bởi lúc đó sẽ không chạm mặt An Ly thường ở bên cạnh Mộc Du Dương vào ban ngày.
Hai ngày sau, Lạc Bảo Nhi và Mộc Du Dương đều qua cơn nguy hiểm, được đưa ra khỏi phòng săn sóc, chuyển sang phòng bệnh thường.
Mộc lão gia hầu như ngày nào cũng đến bệnh viện, vừa thăm Lạc Bảo Nhi và Mộc Du Dương vừa hàn huyên với Phương Tiểu Ngư. Mộc lão gia rõ ràng
không bi quan như Phương Tiểu Ngư, ông rất tin vào y thuật của các bác
sĩ bệnh viện Mộc Khang, bác sĩ đã nói Mộc Du Dương và Lạc Bảo Nhi chẳng
mấy chốc sẽ tỉnh lại, thế thì chắc chắn họ sẽ tỉnh lại thôi.
Phương Tiểu Ngư xin bệnh viện chuyển Lạc Bảo Nhi vào chung phòng với
cô, có thế thì cô mới tiện chăm sóc con trai, bệnh viện lập tức đồng ý.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư như thường lệ trò chuyện một lúc với Lạc Bảo Nhi rồi qua thăm phòng bệnh của Mộc Du Dương.
Phòng của anh nằm cách phòng cô khá xa, ở tận cuối hành lang.
Cô bước đến trước cửa phòng Mộc Du Dương nhìn vào trong, bên trong không có ai, An Ly vẫn chưa đến.
Cô bước vào phòng, ngồi xuống bên giường anh, khẽ đắp chăn lại cho anh.
Người ở đêm năm năm trước thật sự là anh sao?
Vừa mới ngồi một chút thì cửa phòng chợt mở ra, Phương Tiểu Ngư giật
mình ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, thấy người đang đứng ngoài ấy là Lương
Vệ Lễ.
Lương Vệ Lễ tay cầm một giỏ trái cây rất to, trông rất hoành tráng.
Anh rõ ràng đã trông thấy cảnh tượng vừa rồi Phương Tiểu Ngư đắp chăn
lại cho Mộc Du Dương, thế nên nở nụ cười gượng gạo bước đến.
Anh nói: “À… Tiểu Ngư à, tôi không nhìn thấy gì hết nhé. Tôi chỉ là
đến thăm anh tôi thôi, xem xem anh ấy đã hồi phục chưa. Sao rồi, anh ấy
vẫn chưa tỉnh à?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu nói: “Ừ, vẫn chưa tỉnh, nhưng mà bác sĩ nói sắp tỉnh rồi, chắc vài ngày nữa thôi.”
Lương Vệ Lễ đặt giỏ trái cây lên bàn rồi bước đến bên giường, nhìn
Mộc Du Dương một chút rồi quay sang hỏi Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, về
tai nạn đêm hôm đó cô còn nhớ gì không?”
Phương Tiểu Ngư nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ừ, tôi còn nhớ. Đêm đó tôi và Du Dương… Mộc Du Dương, còn có Lạc Bảo Nhi đang đứng bên vệ đường,
chúng tôi đứng nói chuyện khoảng mười mấy phút thì đột nhiên có một
chiếc xe lao thẳng về phía chúng tôi. Tổng giám đốc Lương, tôi cảm thấy
đây không phải là một tai nạn.”
Lương Vệ Lễ gật đầu nói: “Không cần gọi tôi là tổng giám đốc, cứ gọi
tôi là Lương Vệ Lễ hoặc Vệ Lễ là được rồi. Tôi đã điều tra, vụ tông xe
đêm đó thật sự không phải là tai nạn mà là có người cố ý gây ra. Nhưng
hiện giờ tôi chưa điều tra ra được kẻ chủ mưu.”
Quả nhiên là có người cố ý gây ra!
Phương Tiểu Ngư giận dữ nắm chặt bàn tay lại, có hơi kích động hỏi: “Đã tìm được tài xế gây ra tai nạn ấy chưa?”
Lương Vệ Lễ gật đầu đáp: “Tài xế lái xe tông cô, tôi đã điều tra ra
rồi, nhưng hắn ta sống chết cũng không chịu khai, cứ một mực nói là do
mình say rượu nên mới gây tai nạn. Nhưng tôi đã điều tra, hắn từng có
tiền án, vừa mới được ra tù, không thể nào đủ tiền mua được chiếc xe tốt như thế, cho nên chắc chắn là có người đã mua chuộc hắn ta, cho hắn ta
chiếc xe đó.”
Người này rốt cuộc là ai?
Phương Tiểu Ngư không hiểu được, cô trước nay không phải kẻ gây
chuyện, cũng không có kẻ thù nào, nếu có đi chăng nữa thì người mà cô
gây chuyện nhiều nhất có lẽ chính là Mộc Du Dương.
Lương Vệ Lễ nói tiếp: “Tiểu Ngư, cô yên tâm đi. Tuy anh hiện giờ vẫn
chưa tỉnh lại, nhưng tôi sẽ giúp anh ấy tiếp tục điều tra. Chuyện này
tôi nhất định sẽ điều tra ra rõ ràng ngọn nguồn! Tuyệt đối sẽ không tha
cho kẻ đã hại mọi người!”
Phương Tiểu Ngư cũng thầm thề trong lòng, khi biết được kẻ chủ mưu là ai rồi thì cô cũng nhất định không để cho hắn được sống yên ổn!
Đột nhiên, cô chợt nhớ lại một chuyện kì lạ khác, quyết định sẽ hỏi Lương Vệ Lễ, biết đâu chừng anh ấy sẽ biết câu trả lời.
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Tổng giám đốc… à, Lương Vệ Lễ, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Lương Vệ Lễ gật đầu, “Đương nhiên là được.”
Phương Tiểu Ngư suy nghĩ một lúc lâu, tìm cách hỏi làm sao để Lương
Vệ Lễ không phát hiện ra, cuối cùng cô nói: “Trong đời của Mộc Du Dương
từng có bao nhiêu người phụ nữ?”
Lương Vệ Lễ suýt nữa đã không kiềm được mà bật cười, xem ra anh đoán
không sai, Phương Tiểu Ngư quả nhiên vẫn rất quan tâm Mộc Du Dương.
Anh cố nhịn cười, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngư à, việc này mà cô hỏi tôi thì đúng là hỏi đúng người rồi. Đáng lẽ việc này tôi không nên nói cho
cô biết, bởi vì cô và anh ấy đều đã có người đính hôn rồi, nhưng từ sau
khi cô rời xa anh ấy thì chứng trầm cảm của anh ấy lại càng trở nặng
hơn. Thế nên tôi cảm thấy trong lòng anh ấy thật ra vẫn rất quan tâm cô, không muốn cô rời xa anh ấy.”
Lương Vệ Lễ nói một tràng, nhưng không hề nhằm vào trọng điểm, Phương Tiểu Ngư khó chịu, vội vàng ngắt lời: “Được rồi, tổng giám đốc Lương,
anh có thể nào nói thẳng cho tôi biết, bên cạnh Mộc Du Dương rốt cuộc đã xuất hiện bao nhiêu người phụ nữ không?”
Lương Vệ Lễ cau mày suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thật ra anh tôi không
phải là người dày dạn kinh nghiệm như vẻ ngoài của anh ấy đâu. Trước khi gặp An Ly thì lịch sử tình trường của anh ấy có thể nói là hoàn toàn
trắng trơn. Tôi từ bé đã lớn lên cùng anh ấy, thế nên tôi biết những
người phụ nữ bên cạnh anh ấy ngoài An Ly ra thì chỉ có cô thôi.”
Phương Tiểu Ngư liền truy hỏi: “Thật sự không hề có người nào khác sao? Anh thử nghĩ kĩ lại xem?”
Lương Vệ Lễ đột nhiên có vẻ nhớ ra gì đó, liền nói: “Tôi nhớ ra rồi!
Hình như là khoảng năm năm trước, anh tôi có một đêm đột nhiên lại ngủ
với một người phụ nữ xa lạ! Sau đó hôm sau anh ấy đã bảo phục vụ đưa cho cô gái đó một tấm thẻ ngân hàng. Nhưng cuối cùng cô đoán xem như thế
nào? Cô ta không những trả lại tấm thẻ cho anh ấy mà còn cho anh ấy thêm một đồng xu, bảo là trả công cho anh ấy! Ha ha ha ha ha ha…”
Phương Tiểu Ngư lập tức sững người.
Năm năm trước… quả nhiên chính là anh ấy…
“Cô xem, cô gái đó có phải rất lợi hại không? Anh tôi trước nay không bao giờ gần nữ sắc, thế mà cô gái ấy chỉ cần bỏ ra một xu đã mua được
đêm đầu tiên với anh tôi rồi! Ha ha ha ha ha ha…”
Lương Vệ Lễ vẫn cứ say sưa nói, hoàn toàn không nhận ra gương mặt Phương Tiểu Ngư đang dần dần biến sắc.
“À phải rồi, Tiểu Ngư, việc này cô tuyệt đối đừng nói với anh tôi
đấy! Chuyện này tôi chưa bao giờ cho người nào biết cả, chỉ nói với cô
thôi. Nếu anh tôi mà biết thì anh ấy sẽ chém tôi chết đấy!” Lương Vệ Lễ
nói.
Xem ra Lương Vệ Lễ cũng giống Mộc lão gia, hoàn toàn không lo lắng việc Mộc Du Dương khi nào mới tỉnh lại.
Lương Vệ Lễ đi rồi, Phương Tiểu Ngư cũng quay lại phòng mình. Lúc này trong lòng cô đang rất rối, chứa đầy sự cay đắng không thể nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT