Khóe mắt Lạc Bảo Nhi bắt đầu rưng rưng, cậu gào lên: “Không! Chú Mộc rất thích mẹ con! Chú Mộc cũng rất thương Lạc Bảo Nhi! Chú Mộc từng nói chú sẽ mãi mãi ở bên mẹ và Lạc Bảo Nhi! Chú Mộc không nói dối đâu!”

Dáng vẻ khóc lóc của Lạc Bảo Nhi rất đáng thương, An Ly chợt cảm thấy có hơi mềm lòng.

Nhưng cô dặn mình không được phép mềm lòng, nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ giữa Mộc Du Dương và hai mẹ con này!

Thế nên An Ly lại nhẫn tâm nói tiếp: “Lạc Bảo Nhi, con có biết không, chú Mộc là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, là người đứng đầu trong tương lai của nhà họ Mộc, sao có thể lấy một người phụ nữ bình thường như mẹ con? Hơn nữa mẹ con còn vác theo một cục nợ là con. Con cảm thấy một đứa bé không hề có máu mủ gì với nhà họ Mộc như con thật sự có tư cách bước vào cái nhà này sao?”

Rầm một tiếng, Lạc Bảo Nhi chạy ra ngoài bất cẩn va trúng một cái bàn. Cậu cố nén cơn đau, chạy thẳng ra ngoài nhà họ Mộc.

Phía sau, An Ly ngồi trên xe lăn liền nhoẻn miệng cười, nhưng sau đó gương mặt trở nên méo xệch.

Từ lúc nào mình lại trở nên như thế này?

Tám năm trước, sau khi cô nghe mẹ mình kể lại hết mọi chuyện thì cô gái ngây thơ lương thiện trong cô đã chết từ giây phút ấy. Những gì bây giờ cô phải làm, những gì bây giờ cô có thể làm chỉ duy nhất chính là báo thù mà thôi.

Nhiều lần mềm lòng rồi lại dặn mình đừng mềm lòng đã khiến cô cuối cùng trở thành một người lạnh lùng vô tình như lúc này.

Phương Tiểu Ngư sau khi tan làm liền lập tức đến trường mẫu giáo, do hôm nay cô có ở lại tăng ca một chút nên đã hơi muộn giờ đón Lạc Bảo Nhi.

Nhưng khi đến trường, cô giáo Trương lại nói rằng Lạc Bảo Nhi đã về từ lâu rồi!

Phương Tiểu Ngư lập tức hốt hoảng, không kiềm được mà bật khóc, đang định chạy đi tìm Lạc Bảo Nhi thì chuông điện thoại chợt reo vang, là số máy điện thoại bàn ở nhà gọi đến.

Không lẽ Lạc Bảo Nhi đã tự về nhà sao?

Phương Tiểu Ngư bắt máy, phát hiện quả nhiên Lạc Bảo Nhi đã dùng điện thoại ở nhà gọi đến cho cô.

“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi ở nhà một mình sợ lắm, mẹ mau về với con có được không?

Phương Tiểu Ngư cũng chẳng bận tâm mắng mỏ mà lập tức cúp máy chạy thẳng về nhà.

Vừa mở cửa, cậu bé đã lập tức chạy sà vào lòng mẹ.

“Mẹ ơi!”

Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, hai mắt khóc sưng húp.

Những lời trách mắng định sẵn trong đầu Phương Tiểu Ngư giờ lập tức biến mất hết, cô đau lòng vuốt mặt con trai, ngồi xổm xuống hỏi: “Lạc Bảo Nhi làm sao thế? Sao con lại khóc?”



Nghe giọng hỏi han của mẹ, Lạc Bảo Nhi càng khóc dữ dội hơn, cậu cúi mặt chùi hết nước mắt nước mũi lên váy Phương Tiểu Ngư.

Phương Tiểu Ngư dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì đi.”

Lạc Bảo Nhi khóc đã đủ, lúc này mới thút thít nói: “Mẹ ơi, hôm nay Lạc Bảo Nhi đã đi tìm chú Mộc.”

Phương Tiểu Ngư lập tức ngẩn người, sau đó hỏi: “Lạc Bảo Nhi đi tìm chú Mộc làm gì?”

Lạc Bảo Nhi kể lại hết sự tình: “Lạc Bảo Nhi muốn hỏi chú Mộc rốt cuộc có yêu mẹ với Lạc Bảo Nhi không. Lạc Bảo Nhi muốn nói với chú, nếu yêu thì đứng kết hôn với cái cô xấu xa kia.”

Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười: “Lạc Bảo Nhi, không phải mẹ đã bảo con không được gọi người ta là cô xấu xa sao? Còn nữa, con thật sự đã đi tìm chú Mộc sao?”

Lạc Bảo Nhi lớn tiếng trả lời: “Nhưng cô ấy đúng là xấu xa mà! Cô ấy nói chú Mộc không yêu Lạc Bảo Nhi với mẹ chút nào, còn nói Lạc Bảo Nhi là cục nợ, không có quyền được vào nhà họ Mộc! Hu hu hu…”

Phương Tiểu Ngư chết trân.

Cục nợ…

Không có quyền…

Mấy từ ấy cứ như câu thần chú nguyền rủa ám mãi trong đầu Phương Tiểu Ngư, khiến đầu cô đau dữ dội.

An Ly lại dám mắng nhiếc mẹ con mình như thế!

Mộc Du Dương đã là của cô ta rồi, sao cô ta vẫn còn chưa chịu để yên cho mình?

Phương Tiểu Ngư nghiến răng thề sau này nhất định sẽ không nhượng bộ nữa, nếu không thì An Ly có khi sẽ đến tận nhà để mà ức hiếp họ!

Cô dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, đừng khóc nữa. Hứa với mẹ sau này đừng đi tìm chú Mộc.”

Lạc Bảo Nhi gật đầu.

Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Còn nữa, lần sau nếu con tự về nhà thì nhất định phải gọi điện báo với mẹ!”

Lạc Bảo Nhi vùi đầu vào lòng mẹ, trong lòng thề rằng phải mau chóng trưởng thành để bảo vệ mẹ không bị người ta ức hiếp nữa!

Phương Tiểu Ngư chợt vô tình liếc mắt nhìn hộp quà trên bàn, bên trong là chiếc váy mà Tống Đình Hi đã tặng cho cô, sáng nay cô ra ngoài vội quá nên quên mang trả lại cho anh.

Lúc này, cô chợt đổi ý, quyết định sẽ mặc bộ váy ấy đến dự lễ đính hôn của Mộc Du Dương và An Ly!



Sau đó bỏ hết tiền dành dụm ra mua một cái đồng hồ đeo tay tặng lại cho Tống Đình Hi.

Đến dưới lầu tòa nhà tập đoàn Tống Thị, Phương Tiểu Ngư gọi điện cho Tống Đình Hi, chẳng mấy chốc đã thấy anh xuống.

“Tiểu Ngư, có chuyện gì thế? Sao tìm anh gấp vậy, có chuyện gì sao?” Tống Đình Hi vui vẻ hỏi.

Phương Tiểu Ngư hiếm có dịp chủ động đến tìm anh, thế nên việc này với anh mà nói là một bất ngờ thú vị.

“Lần trước anh tặng em dây chuyền, giờ lại còn tặng váy, thế nên em cảm thấy phải tặng lại cho anh một món quà.” Nói xong, Phương Tiểu Ngư đưa tay từ nãy vẫn luôn giấu ở sau lưng ra, trên tay cô cầm một túi quà đẹp mắt

Cô rút từ trong túi ra một cái hộp, chìa ra trước mặt Tống Đình Hi, “Tặng anh, anh mở ra xem xem có thích không.”

Tống Đình Hi nhận hộp mở ra, vừa nhìn là biết chiếc đồng hồ đeo tay ấy có giá không hề rẻ, “Cái này…”

Phương Tiểu Ngư nghiêm mặt nói: “Nếu anh mà không nhận thì em sẽ trả lại hết cả dây chuyền và váy cho anh đấy.”

Thật ra nếu thật sự phải trả thì cô sẽ không thể trả được, bởi vì sợi dây chuyền đã bị Mộc Du Dương ném xuống lầu, không biết bị ai nhặt mất rồi.

Nhưng câu nói ấy quả nhiên có hiệu quả, Tống Đình Hi lập tức nhận chiếc đồng hồ, “Chỉ cần là em mua cho anh thì anh đều sẽ thích.”

Phương Tiểu Ngư liền nói tiếp: “Thế để em lên giúp anh.”

Vừa nói cô vừa cầm lấy cái hộp, lấy đồng hồ ra rồi nắm lấy tay trái của Tống Đình Hi, đeo đồng hồ lên cho anh.

Trong cả quá trình ấy, gương mặt Tống Đình Hi đều hiện lên một vẻ mừng rỡ vì không thể tin được.

Phương Tiểu Ngư vừa đeo vừa hỏi: “À phải rồi Đình Hi, lễ đính hôn của Mộc Du Dương, chắc là anh sẽ tham dự chứ?”

Tống Đình Hi gật đầu, có hơi bất lực nói: “Ừ, nhà họ Mộc hầu như đã gửi thiệp cho tất cả gia tộc trong thành phố, anh phải thay mặt bố mẹ tham dự.”

“Vậy anh dẫn em đi cùng có được không?”

“Đương nhiên là được, em sẽ là bạn đồng hành với anh. Nhưng mà… Tiểu Ngư à, sao đột nhiên em lại muốn đi? Không lẽ em…”

Phương Tiểu Ngư nhoẻn miệng cười nói: “Đình Hi, anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm loạn đâu. Em chỉ là muốn đi xem thử lễ đính hôn của họ ra sao mà thôi, đây là một buổi lễ lớn mà.”

Tống Đình Hi chợt nắm lấy tay cô nói một cách nghiêm túc: “Tiểu Ngư, đến bên anh đi, anh sẽ cho em một hôn lễ còn lớn hơn nữa.”

Nhưng Phương Tiểu Ngư lại giật mạnh tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play