Nghe câu nói không suy nghĩ ấy của Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư có hơi hốt hoảng, cô cằn nhằn: “Lạc Bảo Nhi, con nói lung tung gì thế? Ai bảo là mẹ thích chú Mộc? Ai nói với con thế?”

Lạc Bảo Nhi cười tít mắt: “Đương nhiên là mẹ tự nói rồi.”

Mặt Phương Tiểu Ngư đỏ bừng, cô lén liếc nhìn Mộc Du Dương, thấy anh đang nhìn Lạc Bảo Nhi bằng vẻ mặt thản nhiên.

Cô thật sự không nhớ mình từng nói thích Mộc Du Dương lúc nào nữa.

Mộc Du Dương cúi đầu hỏi: “Thế Lạc Bảo Nhi có thể cho chú Mộc biết mẹ con nói lúc nào không?”

Lạc Bảo Nhi nghiêm túc gật đầu nói: “Mẹ nói trong lúc mơ ấy! Đêm qua con dậy đi vệ sinh, nghe mẹ nằm mơ cứ liên tục gọi tên chú Mộc.”

Phương Tiểu Ngư sa sầm nét mặt, Lạc Bảo Nhi thế này là đã vạch trần cô rồi, giờ đây Mộc Du Dương đang đứng ngay trước mặt, cô cảm thấy mình không thể ngẩng đầu nhìn anh nữa.

Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết, thì ra trong lúc ngủ cô lại luôn gọi tên của Mộc Du Dương.

Mộc Du Dương có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Lạc Bảo Nhi, anh ngẩng đầu lên, khóe môi hiện rõ một nụ cười.

Ba người cùng nhau ăn cơm tối, Mộc Du Dương sau đó đưa Lạc Bảo Nhi đi dạo trên phố một lúc lâu rồi mới chở hai mẹ con họ về nhà.

Lạc Bảo Nhi lên lầu trước.

Trên đường lên lầu, Mộc Du Dương chợt nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư, một lúc sau mới nghiêm túc hỏi: “Giữa anh và Tống Đình Hi, em rốt cuộc yêu ai?”

Mấy hôm trước anh đã nghi oan cho cô, giờ lại đột nhiên hỏi cô thế này.

Phương Tiểu Ngư không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại: “Thế giữa tôi và An Ly thì anh rốt cuộc yêu ai?”

Hỏi câu ấy xong, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy hơi nực cười. Mộc Du Dương người ta là rồng phụng trên cao, sao có thể yêu một cô gái bình thường không có gì đặc biệt như cô chứ?

Càng huống hồ bên cạnh anh còn có một mối tình đầu mãi mãi không quên, không bao giờ đến lượt cô xen vào.

Quả nhiên, Mộc Du Dương liền bỏ tay cô ra, khẽ đằng hắng một chút rồi né tránh câu hỏi: “Lạc Bảo Nhi rất quý anh, sau này anh sẽ thường xuyên đến chơi với thằng bé.”

“Hả?” Phương Tiểu Ngư khẽ kêu lên, sau đó nói: “Không cần không cần đâu, tôi biết là anh rất bận, không cần phải đến chơi nhiều.”

Nhưng Mộc Du Dương lại nói: “Lạc Bảo Nhi từ bé đã không có bố rồi đúng không? Tuy anh không phải bố của nó, nhưng anh có thể cho nó tình yêu thương của người bố. Em cảm thấy làm như vậy không tốt cho sự trưởng thành của nó sao?”



Phương Tiểu Ngư nghĩ kĩ một lúc, cảm thấy lời anh nói rất có lí. Tình yêu thương của người cha là thứ cô mãi mãi không thể cho con trai được, có lẽ Mộc Du Dương sẽ giúp được cô.

Dù sao suýt nữa thì anh cũng đã lấy cô, trở thành bố của Lạc Bảo Nhi rồi.

Phương Tiểu Ngư trả lời: “Thôi được rồi, thế thì tôi cảm ơn anh trước vậy.”

Thật ra Mộc Du Dương làm thế này cũng là vì có một chút ý đồ riêng. Anh cảm thấy chỉ khi mình thường xuyên đến chơi với Lạc Bảo Nhi thì Tống Đình Hi sẽ không còn cơ hội đến đây nữa.

Quả nhiên những ngày sau đó, Mộc Du Dương ngày nào cũng đến đón Phương Tiểu Ngư tan làm, sau đó hai người cùng đến trường đón Lạc Bảo Nhi.

Được sống những ngày tháng như thế, Lạc Bảo Nhi ngày nào cũng vui vẻ, cậu dần dần cảm nhận mình cũng có người bố thương yêu mình giống hệt như các bạn khác.

Bộ sưu tập mới mùa này của Louise đã được thiết kế xong, vừa ra mắt cũng liền cháy hàng hệt như mùa trước.

Trong ngành, Louise đã thuận lợi leo lên được vị trí sánh vai với Gloria.

Phương Tiểu Ngư đương nhiên trở thành một đại công thần, Tống Đình Hi đã đề bạt cô lên làm phó phòng. Hiện giờ, cô nắm giữ đến hai chức vụ nên tiền lương tăng cao gấp mấy lần.

Phương Tiểu Ngư bây giờ mỗi ngày đến cả khi nằm ngủ cũng bật cười, bởi vì cô và Lạc Bảo Nhi không cần phải sống quá kham khổ nữa.

Giờ đây Lạc Bảo Nhi muốn ăn gì muốn mua gì, cô cũng đều có thể trả được.

Nhà mới cũng đã sắp trang trí xong, tháng sau là họ có thể dọn vào.

Hôm nay, sau khi tan làm, Phương Tiểu Ngư chợt bị đồng nghiệp giữ lại, nói sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho cô, chúc mừng cô lên chức phó phòng.

Phương Tiểu Ngư không từ chối được, đành phải nhận lời đi cùng.

Cô vào phòng vệ sinh gọi điện cho Mộc Du Dương, bảo anh hôm nay không cần đến đón cô, cứ đi thẳng đến trường đón Lạc Bảo Nhi về là được, cô có lẽ sẽ về muộn.

Mộc Du Dương lạnh lùng ừ một tiếng rồi cúp máy.

Địa điểm tổ chức buổi tiệc hôm nay là một nhà hàng Trung Quốc, đám người Phương Tiểu Ngư lũ lượt kéo vào.

Trưởng phòng đã đặt một phòng VIP lớn nhất, vừa vào cửa đã trông thấy một bàn đầy sơn hào hải vị.

Mọi người ăn uống vui vẻ suốt hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Phương Tiểu Ngư không thể thoái thác lời mời rượu của mọi người nên đã uống rất nhiều, bây giờ đã say bí tỉ.



Sau khi từ chối ý tốt đưa về nhà của trưởng phòng, Phương Tiểu Ngư bắt một chiếc taxi.

Trả tiền taxi xong, Phương Tiểu Ngư xuống xe bước vào trong tòa nhà.

Nhưng trong lúc chờ thang máy chỉ chợt có hai bàn tay từ phía sau vươn ra kéo cô vào lòng.

Phương Tiểu Ngư giật mình hốt hoảng quay đầu lại, trông thấy gương mặt của Tống Đình Hi!

Dường như anh cũng đã uống rất nhiều, hiện giờ cũng đã rất say, hành động bất ngờ ấy của anh làm Phương Tiểu Ngư đang say cũng tỉnh ra mấy phần.

“Đình Hi, anh bỏ tay ra…” Phương Tiểu Ngư vừa nói vừa đẩy Tống Đình Hi, nhưng anh ôm cô rất chặt, cô hoàn toàn không thể đẩy ra được.

Tống Đình Hi mặt mày mơ màng, lè nhè nói: “Tiểu Ngư… Tiểu Ngư… Ở bên anh có được không?”

Phương Tiểu Ngư cảm thấy Tống Đình Hi hôm nay có vẻ không ổn, trước nay cô chưa bao giờ trông thấy anh say đến thế, miệng anh lúc này nồng nặc mùi rượu.

Ngay sau đó, anh đưa đôi môi đầy mùi rượu hôn lên cổ cô. Anh đẩy cô sát vào tường rồi tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể cô.

Một tiếng bốp vang lên, mặt của Tống Đình Hi lập tức đỏ bừng, anh đau đớn buông cô ra, cả người bừng tỉnh.

Thời gian gần đây, anh làm việc rất bận rộn, hầu như không có thời gian đến tìm Phương Tiểu Ngư. Anh đã tự hứa với lòng, rồi sẽ có ngày kế thừa gia nghiệp nhà họ Tống, giúp Tống gia trở nên hưng thịnh, từ đó có thể giữ Phương Tiểu Ngư lại bên cạnh mình.

Tối nay, anh khó khăn lắm mới hoàn thành xong sớm công việc, vội vã chạy đến nhà tìm cô, nhưng ai ngờ khi đến dưới lầu lại trông thấy cảnh Mộc Du Dương dắt tay Lạc Bảo Nhi vào thang máy.

Không những thế, anh còn nghe rõ ràng lời Lạc Bảo Nhi nói với Mộc Du Dương: “Chú Mộc, hôm qua chú đến đón Lạc Bảo Nhi, các bạn đều bảo chú là bố của Lạc Bảo Nhi! Lạc Bảo Nhi vui lắm, muốn thơm chú Mộc.”

Nghe câu nói ấy, Tống Đình Hi cảm thấy như bầu trời tối sầm lại.

Anh chạy đi uống rất nhiều rượu, sau đó lại quay về dưới lầu tòa nhà của Phương Tiểu Ngư, không ngờ vừa hay trông thấy cô trở về. Vừa nhìn thấy cô, anh liền mất kiểm soát.

Nhưng giờ đây Tống Đình Hi rất hối hận. Hành động lỗ mãng vừa rồi của anh với Phương Tiểu Ngư không biết đã khiến cô giận đến mức nào, nói không chừng sau này cô sẽ không bao giờ thèm quan tâm anh nữa.

“Anh… anh xin lỗi… Tiểu Ngư…” Tống Đình Hi hối hận nói rồi quay người bỏ đi.

Phương Tiểu Ngư rút khăn từ trong giỏ ra lau lên cổ mình, ở đó vẫn còn vương lại mùi rượu từ miệng Tống Đình Hi.

Sau đó cô rút chìa khóa mở cửa, nhìn thấy trong nhà đang sáng đèn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play