“Anh xem cái cô này này, ngay cả mẹ của mình mà cũng không cần!”
“Phải đấy, mẹ cô ấy đúng là đáng thương, ăn mặc lam lũ chưa kìa!”
“Đúng đấy đúng đấy, nhìn cô ta mà xem, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu! Trời ơi, thời buổi bây giờ, nuôi con gái thế này chi bằng nuôi một con
chó!”
Phương Tiểu Ngư cũng vẫn không nao núng! Hôm nay cho dù Lý Vân Phương có làm loạn đến đâu thì cô cũng tuyệt đối không mềm lòng!
Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, chỉ trích cô thậm tệ.
Lúc này, chợt có một người bước đến đám đông, mọi người lập tức bị khí thế của người ấy làm cho im bặt.
“Tiểu Ngư?” Tống Đình Hi bước đến, nhìn thấy người đứng giữa đám đông quả nhiên là Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu, vừa trông thấy Tống Đình Hi đang nhìn mình,
cô lập tức chỉ vào Lý Vân Phương đang nắm lấy cánh tay mình mà nói:
“Đình Hi, anh đến đúng lúc lắm! Mau giúp em đuổi mụ già này đi đi!”
Tống Đình Hi liếc nhìn Lý Vân Phương, không biết người phụ nữ này ở đâu ra bèn hỏi: “Tiểu Ngư, bà ấy là ai?”
Phương Tiểu Ngư lập tức trả lời: “Em không quen bà ta! Anh mau giúp em lôi bà ta ra, tay em bị bà ta nắm sưng luôn rồi!”
Lý Vân Phương là người thông minh, bà ta vừa nhìn là thấy ánh mắt Tống
Đình Hi dành cho Phương Tiểu Ngư không hề bình thường, đó rõ ràng là ánh mắt một người đàn ông nhìn người phụ nữ mà mình yêu.
Bà ta lập tức nói với Tống Đình Hi: “Cậu gì ơi, cậu đừng nghe Tiểu Ngư nói, nó đang giận tôi đấy. Tôi là mẹ của Tiểu Ngư!”
Tống Đình Hi không tin được mà hỏi: “Bác là mẹ của cô ấy sao?”
Lý Vân Phương liền gật đầu.
Tống Đình Hi chợt ngây người. Quen Phương Tiểu Ngư lâu như vậy, anh
trước nay chưa bao giờ biết cô từ đâu đến, ngoại trừ Lạc Bảo Nhi ra thì
còn có người thân nào không, trước nay từng sống như thế nào.
Giờ đây đột nhiên lại có một người phụ nữ trung niên xuất hiện tự xưng là mẹ của cô.
Tống Đình Hi chợt cảm thấy phải chăng là ông trời đang giúp mình?
Đã phái một người đến giúp anh hiểu về quá khứ của Phương Tiểu Ngư, giúp anh bước vào trái tim của cô.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng: “Đình Hi, anh đừng nghe bà ta nói! Bà ta thật sự không phải mẹ em! Bà ta là mẹ kế của em!”
Trong lúc cấp bách, Phương Tiểu Ngư đành phải nói hết mọi chuyện ra.
Tống Đình Hi lại ngẩn người, lập tức đoán được trong chuyện này hẳn phải còn nguyên nhân không đơn giản gì đó.
Nhưng trước mắt không nên để hai người cứ tiếp tục dây dưa ở đây như vậy.
“Thế này đi, bác gái, bác thả Tiểu Ngư ra trước, con sẽ sắp xếp một chỗ ở cho bác, bác đến đó ở tạm được không?”
Lý Vân Phương cảm thấy chuyện này hợp lí, thế là bà ta liền buông tay Phương Tiểu Ngư ra.
Phương Tiểu Ngư giận dữ nói: “Đình Hi, anh không cần phải sắp xếp chỗ ở cho mụ già này! Em không đồng ý!”
Tống Đình Hi kéo cô sang một bên khẽ giải thích với cô: “Tiểu Ngư, nếu
bác ấy đã là mẹ kế của em thì cũng nên để anh sắp xếp cho bác ấy một chỗ ở! Nếu không thì nhìn dáng vẻ này, bác ấy sẽ không dễ dàng thả em ra
đâu.”
Phương Tiểu Ngư khó chịu nói: “Thôi được rồi, nhưng chỉ giữ bà ta lại
một đêm thôi! Ngày mai trời vừa sáng, anh phải đuổi bà ta đi ngay! Em
không bao giờ muốn gặp lại bà ta nữa!”
Tống Đình Hi gật đầu, sau đó đưa Lý Vân Phương lên xe rời đi, đám đông lúc này cũng giải tán.
Phương Tiểu Ngư bắt taxi về nhà, cô không bao giờ muốn Lý Vân Phương
biết địa chỉ nhà mình, nếu không mụ già đó chắc chắn sẽ bám dính lấy cô
như âm hồn không tan!
Tống Đình Hi sắp xếp cho Lý Vân Phương ở trong một khách sạn năm sao.
Lý Vân Phương mở miệng cười ngoác đến tận mang tai, từ sau khi Phương
Thiên Hào nghiện cờ bạc làm mất sạch gia sản thì bà ta không còn được ở
những khách sạn tốt như thế này nữa.
Bà ta có thể nhận ra Tống Đình Hi là một người có tiền, bà ta nhận ra
được bộ vét may đo Armani trên người anh, chiếc đồng hồ Ý đắt tiền mà
anh đang đeo.
Bà ta thầm nói: “Không ngờ con khốn đó lại vớ được món hời thế này!”
“Bác ơi, bác đang nói gì thế?”
Giọng của Tống Đình Hi vang lên sau lưng làm Lý Vân Phương giật bắn mình, bà ta vội vàng xua tay nói: “Không có gì không có gì.”
Tống Đình Hi nghi hoặc gật đầu, sau đó đưa chìa khóa phòng cho bà ta:
“Con đã trả tiền phòng rồi, bác muốn ở bao lâu cũng được. Nhưng mà bác
à, Tiểu Ngư hình như không muốn gặp bác lắm, thế nên thời gian này bác
tốt nhất đừng làm phiền cô ấy.”
Lý Vân Phương gật đầu lia lịa, bà ta thăm dò: “À, cậu à, con người cậu
tốt thế này, nếu mà là chồng của Tiểu Ngư thì tốt quá! Nếu như thế thì
Tiểu Ngư sẽ không ngang ngược như vậy!”
Tống Đình Hi quả nhiên đã bị khơi lên hứng thú, anh hỏi lại: “Bác à, sao bac lại nói thế? Giữa bác và Tiểu Ngư đã có hiểu lầm gì đó sao?”
Lý Vân Phương gật đầu nói: “Ôi, cậu không biết đâu! Bố của Tiểu Ngư mất
sớm, tôi vất vả nuôi nó trưởng thành! Nhưng mà năm năm trước, Tiểu Ngư
lại gây gổ với tôi rồi lén bỏ nhà đi, không ngờ nó đi một cái là đi suốt năm năm không về! Tôi đã tìm nó rất lâu, cuối cùng cũng tìm được!”
Thì ra là thế! Lạc Bảo Nhi năm nay vừa tròn bốn tuổi!
Nói không chừng năm năm trước, Phương Tiểu Ngư ở bên cạnh người đàn ông
mà cô ấy yêu, bất cẩn có thai, thế nên mới lén bỏ nhà đi để sinh Lạc Bảo Nhi.
Nhưng nếu như thế thì người đàn ông đó bây giờ đang ở đâu?
Lý Vân Phương nói tiếp: “Không ngờ đến tận bây giờ Tiểu Ngư nó vẫn còn
giận tôi, không nhận tôi là mẹ của nó… Tuy nó không phải do tôi sinh ra, nhưng mà bao nhiêu năm qua đích thực tôi là người đã nuôi nó trưởng
thành!”
Bà ta nói ra câu này mà sắc mặt không hề thay đổi, bởi bà ta đúng là đã
từng cho Phương Tiểu Ngư ăn cơm, thế nên cảm thấy nói câu này cũng không hẳn là nói dối.
Tống Đình Hi rõ ràng tin lời bà ta, anh nói: “Thì ra là thế, bác gái à, về phần Tiểu Ngư, con sẽ đi khuyên nhủ cô ấy.”
Lý Vân Phương liền nói: “Cậu à, tôi thấy cậu có vẻ thích Tiểu Ngư nhà tôi đúng không? Hai đứa đã ở bên nhau chưa?”
Tống Đình Hi trả lời: “Thưa bác, con thật sự rất thích Tiểu Ngư, nói con yêu cô ấy cũng không quá đáng. Nhưng hiện giờ chúng con vẫn chưa bên
nhau, bởi vì Tiểu Ngư không thích con.”
Chà, xem ra chàng trai này là một kẻ si tình, nói không chừng có thể
mượn danh nghĩa của Phương Tiểu Ngư mà kiếm hời từ cậu ta rồi!
Nghĩ như thế, Lý Vân Phương liền vừa ngâm nga hát vừa nhấn thang máy.
Ở khách sạn năm sao đúng là thoải mái, giường vừa to vừa mềm.
Lý Vân Phương nằm trên giường, rút điện thoại ra gọi, “A lô, Thiên Hào à!”
Giọng của Phương Thiên Hào đầu dây bên kia rất hưng phấn, anh ta lập tức hỏi: “Sao rồi mẹ? Mẹ đã đòi tiền của con khốn ấy được chưa?”
Lý Vân Phương trả lời: “Chưa nữa! Con đừng vội mà con trai, hôm nay mẹ
có một phát hiện còn lớn hơn! Con có biết không, con khốn Phương Tiểu
Ngư ấy đã vớ được một đại gia! Cái tên đó mặc toàn là đồ hiệu, cộng lại
cũng phải đến mấy triệu, đó là còn chưa kể đến cái xe cậu ta đi…”
Lý Vân Phương hưng phấn huyên thuyên hồi lâu, Phương Thiên Hào đầu dây bên kia cũng rất kích động.
Lý Vân Phương hôm nay rõ ràng đã nói dối Phương Tiểu Ngư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT