Tại thành phố Y.

Mộc Du Dương vừa xuống máy bay đã phóng xe như bay về Gloria, Lương Vệ Lễ đã ở đó chờ anh.

Vừa trông thấy Lương Vệ Lễ, anh liền hỏi ngay: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Lương Vệ Lễ gật đầu, rút ra một tờ chi phiếu. Mộc Du Dương vội vã kí tên vào đó, số tiền trên chi phiếu là một trăm triệu.

Mộc Du Dương không muốn báo cảnh sát, vì anh không bao giờ quên chuyện nhiều năm trước, mẹ anh đã mất như thế nào.

Khi ấy, nếu gia đình chịu bỏ ra tiền chuộc, không truy cứu trách nhiệm đến cùng thì có lẽ mẹ anh sẽ không chết.

Đến góc phố đã hẹn, Lương Vệ Lễ đặt tờ chi phiếu vào trong một va li tiền rồi đặt vào trong thùng rác. Thùng rác trống rỗng, không có một chút rác nào, rõ ràng đã được bọn bắt cóc chuẩn bị sẵn.

Sau khi làm xong mọi việc, Mộc Du Dương và Lương Vệ Lễ không rời khỏi nơi đó mà dắt theo vệ sĩ nấp vào một góc không xa.

Chẳng mấy chốc, ở đầu đường bên kia đã xuất hiện một người. Người đó từ từ tiến đến gần, Mộc Du Dương lúc này mới phát hiện, đó chính là An Ly đang ngồi trên xe lăn!

Chiếc xe lăn dường như đang tự chạy, đưa An Ly đến bên chỗ của họ. Mộc Du Dương không nhịn được nữa mà xông ra ngoài.

Đến trước mặt mới phát hiện ra An Ly đã hôn mê, miệng của cô bị bịt chặt, hai tay hai chân cũng bị người ta dùng dây thừng trói vào xe lăn.

Mộc Du Dương đau lòng gào lên: “Còn ngây người ra đó làm gì? Mau mau qua đây giúp đi!”

Lương Vệ Lễ và đám vệ sĩ liền chạy ra, hớt hải cởi trói cho An Ly.

Mộc Du Dương bế An Ly lên đưa vào trong xe của mình.

Lương Vệ Lễ chỉ huy vệ sĩ đến chỗ thùng rác kiểm tra xem chi phiếu có còn ở đó không.

Quả nhiên không còn nữa!

Vừa rồi Mộc Du Dương quá lo lắng nên đã xông ra ngoài, làm lộ vị trí của họ, sau đó Lương Vệ Lễ và đám vệ sĩ đều chạy sang giúp cởi trói cho An Ly nên không ai để ý thấy động tĩnh ở chỗ thùng rác.

Thế nên bọn bắt cóc có lẽ đã thừa cơ lúc họ không để ý mà lén lấy chi phiếu đi.

Bác sĩ gia đình sau khi đến biệt thự của Mộc Du Dương bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng giúp làm ổn định được tình trạng của An Ly.

Bác sĩ nói với Mộc Du Dương: “Anh Mộc, cô An Ly chỉ là bị cho uống thuốc mê thôi, bây giờ tôi đã giải hết thuốc mê còn sót lại trong người cô ấy, có lẽ không bao lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”



Mộc Du Dương gật đầu. Bác sĩ đi rồi, anh liền bước đến ngồi bên cạnh giường An Ly, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Năm xưa, cô không từ mà biệt, anh đã tìm rất lâu mà vẫn bặt vô âm tín.

Giờ cô đã quay lại, nhưng hai chân lại bị liệt.

Anh không thể biết được mấy năm qua cô đã phải trải qua những gì.

Thế mà bây giờ, chỉ vì một phút sơ sót của anh mà khiến cho cô bị bắt cóc. Tuy không biết tên bắt cóc rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn nguyên nhân một phần cũng là vì anh đã không bảo vệ tốt cho cô.

Bàn tay An Ly khẽ động đậy, cô đã tỉnh lại.

“Du Dương…” Đôi môi cô không còn chút máu, hơn nữa trông còn cực kì khô khốc.

Mộc Du Dương thấy cô muốn ngồi dậy thì liền ngăn lại, đau lòng nói: “Nằm im, để anh đi rót nước cho em.”

Rót nước xong, anh dùng một tay từ từ đỡ cô dậy rồi đưa cốc nước lên môi cô, nhìn cô uống ừng ực cạn sạch nước trong cốc.

Uống nước xong, giọng của An Ly rõ ràng đỡ khàn hơn hẳn, cô mệt mỏi ngồi tựa vào giường nói: “Du Dương, em xin lỗi… đã khiến anh phải vì em mà vội vàng quay về…”

Đã là lúc nào rồi mà cô ấy còn xin lỗi mình?

Mộc Du Dương càng đau lòng hơn: “An Ly, em đừng nói như thế được không? Đối với anh mà nói thì em là người quan trọng nhất. Ngoại trừ em ra thì bất cứ thứ gì bất cứ điều gì đều không đáng được nhắc tới.”

An Ly lắc đầu, “Em xin lỗi, Du Dương, em luôn không thể tự chăm sóc cho mình, còn khiến anh phải lo cho em…”

Mộc Du Dương dịu dàng xoa trán cô rồi khẽ nói: “An Ly, em có biết kẻ bắt cóc là ai không?”

Anh muốn mau chóng khiến cho bọn chúng phải biến mất! Biến mất hoàn toàn!

An Ly lắc đầu cười đau khổ, “Em cũng không biết nữa… Tối hôm đó em tăng ca ở lại công ty rất muộn, vừa ra khỏi cổng công ty thì liền có người xuất hiện bịt miệng em, sau đó thì em ngất đi. Lúc tỉnh lại, em phát hiện mình nằm trong một căn phòng rất tối. Du Dương, em sợ lắm… Cũng may anh đã quay về…”

Xem ra cô không hề biết anh vì cứu cô mà đã trả số tiền chuộc một trăm triệu. Anh cũng không muốn nói cho cô biết việc này.

Cô tựa người vào lòng anh, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt.

Mộc Du Dương cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở đây với em, không đi đâu hết.”

An Ly gật đầu, nằm xuống giường, cuộn mình trong chăn.

Khi Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi về đến nhà thì đã rất muộn rồi. Cảm thấy cả người mệt mỏi, Phương Tiểu Ngư vào phòng tắm ngâm mình thư giãn một chút.



Không biết cái tên Mộc Du Dương đó đã đi đâu? Bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?

Phương Tiểu Ngư vừa nghĩ đến đó thì liền vùi đầu xuống bồn tắm. Sao mình lại có thể vô duyên vô cớ nhớ đến tên khốn đó chứ?

Anh ta đã hết lần này đến lần khác bỏ rơi mình và Lạc Bảo Nhi, mỗi khi có việc gì đó xảy ra thì anh ta luôn bỏ rơi mẹ con mình.

Có lẽ trong lòng anh ta, hai mẹ con mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao!

Phương Tiểu Ngư giận dữ thầm mắng trong lòng: Phương Tiểu Ngư, mày đúng là quá ngốc! Rõ ràng biết Mộc Du Dương không hề quan tâm mẹ con mày, sao mày lại cứ hay cảm động vì anh ta như thế? Phương Tiểu Ngư, mày mau tỉnh lại đi! Đừng có nằm mơ nữa!

Sau khi tắm xong, cô vào phòng ngủ thăm Lạc Bảo Nhi, cậu bé đang ngồi gật gà gật gù, xem ra đã buồn ngủ lắm rồi.

Thấy Phương Tiểu Ngư vào, Lạc Bảo Nhi liền dụi dụi mắt rồi cầm một bức tranh trên đầu giường đưa cho cô, mơ màng nói: “Mẹ ơi, đây là bức tranh đầu tiên mà Lạc Bảo Nhi đạt giải! Bức này con tặng mẹ làm kỉ niệm!”

Thảo nào trên đường về nhà, Lạc Bảo Nhi cứ bắt cô phải vào một tiệm photo, photo bức tranh ấy ra thêm hai bản nữa, thì ra là muốn tặng lại cho cô.

Phương Tiểu Ngư nhận bức tranh, mỉm cười nói: “Thế bức còn lại Lạc Bảo Nhi muốn tặng cho ai?”

Lạc Bảo Nhi lắc đầu, trả lời một cách bí mật: “Đây là một bí mật, con không nói cho mẹ biết đâu.”

Phương Tiểu Ngư cười rồi đắp chăn cho con trai, sau đó cô tắt đèn rồi quay vào phòng sách.

Bản thảo thiết kế kinh điển của Louise mùa này, cô đã hoàn thành xong từ hai hôm trước rồi, thế nên mới có thời gian đưa Lạc Bảo Nhi đi thi.

Đối với những nhà thiết kế bình thường mà nói, muốn trong một tuần mà hoàn thành tám bộ trang phục quả thực là vô cùng khó.

Nhưng Phương Tiểu Ngư lại không phải một nhà thiết kế bình thường! Là một người tốt nghiệp hai trường đại học lớn trong nước, một chút chuyện này không thể làm khó cô được!

Bây giờ chỉ cần kiểm tra kĩ càng lại bản thảo một lượt nữa là ngày mai có thể đến công ty nộp cho trưởng phòng rồi.

Kiểm tra xong xuôi, cô lên giường đi ngủ!

Phương Tiểu Ngư vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, bộ sưu tập kinh điển này chắc chắn sẽ vượt mặt Gloria!

Sáng sớm hôm sau, Phương Tiểu Ngư đưa Lạc Bảo Nhi đi học.

Sau đó cô chạy đến công ty, nộp bản thảo cho trưởng phòng dưới ánh nhìn của các đồng nghiệp.

Trưởng phòng xem bản thảo xong rất hài lòng, đang định khen ngợi Phương Tiểu Ngư thì chợt có một người đẩy cửa văn phòng bước vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play