Mộc Du Dương cứ thế ngồi trong xe, không tự chủ nhìn lên hướng cửa sổ đang phát ra ánh đèn kia.
Bất giác, Mộc Du Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Đã 12 giờ rồi!
Mộc Du Dương nhớ mang máng, hình như 8 giờ anh đã đến đây.
Vậy là anh đã ngồi đây nhìn lên ô cửa sổ đó cả bốn tiếng đồng hồ!
Mà khoan, đã 12 giờ rồi mà Phương Tiểu Ngư vẫn làm việc?
Người phụ nữ ngốc nghếch này, lẽ nào vì công việc mà ngay cả mạng của mình cũng không cần?
Lòng Mộc Du Dương dâng lên một cơn nóng giận xen lẫn lo lắng. Anh xuống xe, đi thẳng vào trong thang máy.
Cửa phòng thiết kế chỉ khép hờ nên đẩy nhẹ vào là có thể mở được.
Mộc Du Dương đảo mắt một vòng phòng thiết kế, ánh mắt anh dừng lại ở một góc khuất.
Tim anh bỗng thắt lại! Bóng người nằm trên bàn làm việc đó không phải là Phương Tiểu Ngư sao?
Mộc Du Dương giận dữ bước đến vỗ nhẹ vào vai Phương Tiểu Ngư nhưng Phương Tiểu Ngư không chút phản ứng.
Anh vỗ mạnh hơn chút, nhưng cô chỉ lẩm bẩm, “Nóng... Lạnh...”
Mộc Du Dương nhíu mày nhấc đầu Phương Tiểu Ngư lên thì thấy cô đỏ hết cả mặt!
Anh sốt ruột đưa tay lên trán cô, nóng quá!
Vậy là cô đã làm việc đến sốt mê man luôn rồi!
“Đồ ngốc!” Mộc Du Dương thầm mắng một câu, bế xốc cô đứng dậy đi ra ngoài.
Gió bên ngoài rất lớn, Phương Tiểu Ngư rùng mình, bất giác quàng tay mình lên cổ Mộc Du Dương.
Ơ, cái ôm này thật quá ấm áp.
Nhìn Phương Tiểu Ngư nằm trên giường bệnh, lòng Mộc Du Dương rối bời.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết, sao anh lại quan tâm đến cô như
vậy.
Động đậy trên chiếc giường bệnh, một âm thanh khe khẽ vang lên: “Hơ... Mộc Du Dương...Đồ khốn nạn...”
Ngay cả trong mơ cô cũng đang chửi rủa anh sao?
Mộc Du Dương tối sầm mặt lại.
...
Khi tỉnh lại, Phương Tiểu Ngư phát hiện gương mặt lo lắng của Tống Đình Hi đang ngồi trước giường bệnh.
Cô vô cùng cảm động, cố gắng chống người ngồi dậy hỏi: “Đình Hi, là anh à?”
Phương Tiểu Ngư chỉ nhớ tối hôm qua, cô tăng ca ở công ty thì cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng như đang phát sốt.
Kỳ thực mấy ngày nay cô luôn cảm thấy khó chịu, đầu óc cứ mơ mơ màng
màng, ngủ cũng không đủ giấc, ăn cũng không đủ bữa. Nhưng cô vẫn quyết
định phải hoàn thành bản thảo mới về nhà. Bản thảo chỉ còn thiếu một
chút nữa thôi.
Ai ngờ cơ thể càng lúc càng lúc khó chịu đến độ cô không còn chống đỡ nổi nữa rồi gục lên bàn làm việc.
Những chuyện sau đó cô không còn nhớ rõ nữa, chỉ mơ hồ nhớ là có một người đến bế cô vào bệnh viện.
Theo cảm giác thì cô nghĩ người đó chính là Mộc Du Dương!
Nhưng bây giờ xem ra đó lại là Tống Đình Hi.
Cũng đúng, Mộc Du Dương ghét cô đến thế, đáng ra anh ta muốn cô sốt đến phát điên mới phải!
Tống Đình Hi đưa Phương Tiểu Ngư trở lại giường, dịu dàng nói: “Nằm yên, đừng động đậy, nghỉ ngơi nhiều vào. Bác sĩ nói vì em quá lao lực, cơ
thể suy yếu lại gặp phải gió lớn nên cảm mạo. Tiểu Ngư, chuyện bố anh
làm khó em, sao em không nói anh biết?”
Mấy ngày nay anh rất bận nên chưa gặp được Phương Tiểu Ngư. Cho nên
chuyện này nếu Phương Tiểu Ngư không nói thì anh cũng không biết.
12 giờ tối qua, Lạc Bảo Nhi gọi điện thoại cho anh nói, Phương Tiểu Ngư chưa về nhà, nhờ anh đi tìm mẹ
Tống Đình Hi lập tức thay quần áo chạy đi ngay.
Vừa bước ra thì có cuộc điện thoại gọi từ bệnh viện yêu cầu anh đến làm thủ tục nhập viện cho Phương Tiểu Ngư.
Y tá nói với Tống Đình Hi, Phương Tiểu Ngư được một người đàn ông cao to đẹp trai đưa vào đây. Nhưng người đàn ông đó vội vã đi, không cách nào
liên lạc được.
Vì vậy bệnh viện đã tìm số điện thoại gọi gần nhất của Phương Tiểu Ngư tìm anh.
Không cần đoán Tống Đình H cũng biết được người đàn ông đưa Phương Tiểu Ngư vào bệnh viện là ai.
Ngoài Mộc Du Dương thì còn ai khác nữa chứ?
Nhưng bây giờ, Tống Đình Hi không muốn nói cho Phương Tiểu Ngư biết sự
thật. Nếu anh không nói thì cô không thể biết được người đưa cô vào bệnh viện là Mộc Du Dương.
Anh sẽ không giao cô cho Mộc Du Dương lần nào nữa!
Phương Tiểu Ngư có chút lúng túng trả lời: “Đình Hi, em biết anh trăm công nghìn việc. Em không muốn làm anh khó xử.”
Một bên là cô, một bên là bố anh.
Phương Tiểu Ngư không muốn Tống Đình Hi khó xử nên cố chịu khổ chịu mệt
chứ không hé răng lời nào. Cô cứ âm thầm chịu đựng một mình.
Dù sao thì cô cũng quen một mình nuôi nấng Lạc Bảo Nhi nhiều năm nay. Có khổ cực hơn bây giờ thì cô cũng chịu được.
Tống Đình Hi đau lòng nói: “Tiểu Ngư, sau này đừng tự ngược đãi bản thân nữa. Em không cần phải nghe theo bố anh. Cứ bỏ công việc sang một bên,
nghỉ ngơi cho khỏe rồi tính tiếp.”
Phương Tiểu Ngư lập tức phản đối: “Không được! Đình Hi, đây vốn là nhiệm vụ của thiết kế trưởng! Đây lại là công việc của em, em phải hoàn thành nó! Em biết anh lo cho em nhưng em chỉ có thể nằm viện ngày hôm nay
thôi. Ngày mai em sẽ về công ty làm việc. Anh không được phép cản em!”
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của cô, Tống Đình Hi càng thêm đau lòng. Nhưng anh
cũng không thể ép cô nằm viện. Cô là người có chính kiến, nếu anh ép cô, có khả năng cô sẽ nghỉ việc ngay!
Anh đành nghĩ cách hòa hoãn để Phương Tiểu Ngư làm việc ở nhà, không cần đến công ty. Chỉ cần giao bản thảo thiết kế trước thứ sáu tuần sau,
Tống Định Bang cũng không thể nói gì.
Dưới sự thuyết phục của anh, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng đồng ý.
Tận đáy lòng cô rất cảm kích Tống Đình Hi. Vì cô, vì Lạc Bảo Nhi, chuyện gì anh cũng chấp nhận làm. Nhưng cũng tận đáy lòng, Phương Tiểu Ngư cảm thấy mình không xứng đáng nhận tình cảm của Tống Đình Hi.
Ban đầu cô cứ ngây thơ cho rằng Mộc Du Dương thật sự sẽ cưới cô, cho
rằng Mộc Du Dương thật sự sẽ ở bên cạnh, cùng cô nuôi dưỡng Lạc Bảo Nhi
trưởng thành.
Bây giờ xem ra tất cả chỉ là một trò cười.
“Tiểu Ngư, em đang nghĩ gì vậy?”
Tiếng của Tống Đình Hi cắt ngang dòng suy nghĩ Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư định thần lại, nằm xuống giường bệnh, rúc mình vào chăn, trả lời: “Không có gì. Đình Hi, em hơi mệt, em muốn nằm nghỉ một lát.
Anh ra ngoài đi.”
Tống Đình Hi ừm một tiếng, rời khỏi phòng bệnh, định đến trường đón Lạc Bảo Nhi về nhà.
Nhưng khi anh đến trường thì Lạc Bảo Nhi đã không ở đó.
Cô giáo Trương nói Lạc Bảo Nhi đã được Mộc Du Dương đón đi.
Trong biệt thự Mộc gia, Lạc Bảo Nhi đang ngồi lên đùi Mộc lão gia, nũng
nịu tựa đầu vào ngực ông, “Ông ơi, Lạc Bảo Nhi rất nhớ ông.”
Có Lạc Bảo Nhi trong vòng tay, Mộc lão gia vui cười đến híp cả mắt: “Ông cũng nhớ Lạc Bảo Nhi nữa! Không biết giữa Lạc Bảo Nhi và ông, ai nhớ
nhiều hơn ai nhỉ?”
Lạc Bảo Nhi không chút nghĩ ngợi nói: “Chắc chắn là con nhớ ông nhiều hơn rồi! Tối qua con còn mơ thấy ông nữa!”
Mộc lão gia hỏi: “Ồ? Thật sao? Vậy con mơ gì nào? Lạc Bảo Nhi có thể nói cho ông biết không?”
Lạc Bảo Nhi thành thật gật đầu, nói: “Lạc Bảo Nhi mơ thấy chú Mộc cưới
mẹ con! Lúc ở trong lễ đường, ông nắm tay chú Mộc không cho chú ấy đi,
bắt chú ấy ở lại để cưới mẹ của con!”
Tay Mộc Du Dương cứng đờ, rượu trong ly trên tay suýt đổ ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT