“Anh Tống, không xong rồi, Lạc Bảo Nhi mất tích rồi!”

Ở đầu dây bên kia, một bảo mẫu hốt hoảng nói với Tống Đình Hi.

Sáng nay sau khi dặn bảo mẫu chăm sóc Lạc Bảo Nhi xong, Tống Đình Hi liền ra ngoài tìm Phương Tiểu Ngư. Ai ngờ bây giờ khi anh chuẩn bị đi đón Lạc Bảo Nhi về nhà họ Tống thì lại nhận được tin xấu này.

Tống Đình Hi lập tức biến sắc mặt: “Cô chắc chắn là mất tích chứ? Đã tìm hết xung quanh chưa?”

Bảo mẫu cũng lo sốt vó: “Đã tìm hết rồi, nhưng mà không thấy đâu cả!”

Đúng là sóng trước chưa yên sóng sau đã xô tới. Phương Tiểu Ngư còn chưa tìm ra, bây giờ đến Lạc Bảo Nhi cũng mất tích. Giờ này đã tối rồi, một mình thằng bé có thể đi đâu được chứ?

Lẽ nào nó tự chạy đi tìm mẹ rồi sao?

Khi Mộc Du Dương lái xe về đến biệt thự nhà họ Mộc thì ở nhà đã lên đèn sáng rực.

Bước vào phòng khách, Mộc Du Dương vừa nhìn là đã trông thấy một bóng dáng bé nhỏ đang ngồi trên sô pha.

“Chú Mộc!”

Lạc Bảo Nhi trông thấy Mộc Du Dương về thì liền chạy đến ôm anh.

Cậu bé ôm chặt chân Mộc Du Dương, nước mắt rơi lã chã.

Lão quản gia bước đến nói với Mộc Du Dương: “Đại thiếu gia, Lạc thiếu gia buổi chiều nay đã đến đây. Lão gia hôm nay không có nhà nên tôi đã tự quyết định cho Lạc thiếu gia vào. Cậu ấy đã khóc cả buổi chiều, chẳng chịu ăn cơm, hỏi thế nào cũng không nói gì.”

Mộc Du Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó anh cúi đầu bế Lạc Bảo Nhi lên.

Thật ra không cần đoán, anh nghĩ một chút là biết Lạc Bảo Nhi vì sao lại đến đây tìm mình.

“Chú Mộc ơi, hu hu hu, mẹ con mất tích rồi, chú Tống cũng không tìm ra, hu hu hu…” Lạc Bảo Nhi khóc đến mức lời nói ra cũng không còn rõ ràng.

Nghe tiếng khóc của cậu, lại nhìn dáng vẻ đáng thương của Lạc Bảo Nhi, trái tim Mộc Du Dương như thắt lại.

Anh trước nay không bao giờ thích trẻ con, nhưng không hiểu vì sao cậu bé ở trước mặt này lại luôn khiến anh thấy yêu thương.

Giống như có một thứ gì đó đã âm thầm gắn kết họ lại với nhau.

“Chú Mộc, hu hu hu, chú giúp con tìm mẹ con được không? Hu hu hu… Lạc Bảo Nhi lo cho mẹ lắm, có phải mẹ không cần Lạc Bảo Nhi nữa không?”

Lạc Bảo Nhi càng khóc càng dữ dội, nước mắt tuôn ra không ngớt, ướt đẫm cả bộ vét Armani đắt tiền của Mộc Du Dương.



Mộc Du Dương khẽ xoa lên mái đầu quả dưa của Lạc Bảo Nhi rồi dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ không phải là không cần con đâu.”

Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lanh lợi lúc này đã sưng đỏ, “Thế tại sao mẹ lại không về? Có phải mẹ bị kẻ xấu bắt đi rồi không?”

Cả người Mộc Du Dương chợt ngây ra.

Người xấu…

Trong lòng Lạc Bảo Nhi, anh luôn có hình tượng là một người chú tốt bụng, lần nào gặp chuyện, Lạc Bảo Nhi cũng chạy đến tìm anh đầu tiên, lần này cũng thế.

Nhưng người chú mà Lạc Bảo Nhi sùng bái nhất này lại chính là kẻ đã lén bắt cóc mẹ cậu…

Nếu Lạc Bảo Nhi biết được sự thật thì sẽ nghĩ sao về người chú này? Kẻ xấu? Tên khốn? Hay là bọn bắt cóc đáng sợ thường hay xuất hiện trên phim truyền hình?

Mộc Du Dương bắt đầu cảm thấy sợ, sợ hình tượng của mình trong lòng Lạc Bảo Nhi sẽ bị hủy hoại.

Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Từ sau khi Phương Tiểu Ngư dắt Lạc Bảo Nhi bước vào cuộc đời anh thì mọi quy tắc và nguyên tắc sống của anh hết lần này đến lần nọ bị làm loạn và phá hoại.

Nhưng hiện giờ, Mộc Du Dương không có tâm trí để nghĩ đến chuyện đó. Điều anh cần làm hiện giờ là phải an ủi cậu bé đáng thương trước mặt mình.

Anh đặt Lạc Bảo Nhi lên ghế sô pha, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của cậu rồi nghiêm túc hỏi: “Lạc Bảo Nhi, con có tin chú không?”

Lạc Bảo Nhi gật đầu rất mạnh, “Lạc Bảo Nhi tin chú Mộc!”

Trong lòng cậu, trên thế gian này ngoài mẹ ra thì người mà cậu tin tưởng nhất chính là chú Mộc.

Mộc Du Dương nói tiếp: “Thế thì Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa được không? Phải dũng cảm lên, chú Mộc bây giờ sẽ giúp Lạc Bảo Nhi đi tìm mẹ về.”

Nghe anh nói như thế, Lạc Bảo Nhi quả nhiên nín khóc ngay, đưa tay lên mặt lau nước mắt còn sót rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Vâng vâng, Lạc Bảo Nhi thích chú Mộc nhất mà!”

Mộc Du Dương gửi Lạc Bảo Nhi cho quản gia, sau đó lái xe quay trở lại căn biệt thự kia.

Dưới tầng hầm, Phương Tiểu Ngư đang giơ chân đá mạnh vào cửa.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô lại tiếp tục đá vào cửa, đúng lúc này thì cửa bị người ở ngoài mở ra.

Nhìn cái chân đang giơ lên trên không của cô, Mộc Du Dương lập tức cau mày.

Phương Tiểu Ngư hét to: “Mộc Du Dương, anh lại định làm gì?”

Cô tưởng Mộc Du Dương lại muốn giày vò mình lần nữa.



Nhưng hoàn toàn không ngờ, từ miệng Mộc Du Dương lại lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Đi theo tôi.”

Anh ta muốn thả mình đi sao?

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Phương Tiểu Ngư liền kích động nói: “Không cần không cần, tôi tự về nhà là được rồi, không cần phiền anh phải đưa đi đâu!”

Mộc Du Dương có hơi khó chịu nói: “Đừng nhiều lời, muốn ra ngoài thì phải đi theo tôi! Nếu không thì cứ ở lại đây đi!”

Phương Tiểu Ngư liền hốt hoảng chạy theo. Dù gì được ra ngoài là tốt rồi, đi theo anh thì đi theo anh!

Nhưng sau khi lên xe rồi, Phương Tiểu Ngư mới phát hiện hướng mà họ đang đi hình như là về nhà họ Mộc.

Nhấn ra điều ấy, Phương Tiểu Ngư không thể ngồi yên được, cô quay sang hỏi người bên cạnh: “Này, Mộc Du Dương, không phải anh nói là thả tôi đi sao? Giờ anh làm thế này là có ý gì?”

Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng, bực bội nói: “Con trai cô đang ở nhà tôi, mau đến đón nó về đi.”

Nghe giọng điệu của anh có vẻ rất khó chịu vì sự xuất hiện của Lạc Bảo Nhi.

Phương Tiểu Ngư cũng không vui, hừ một tiếng, “Hừ, Mộc Du Dương, anh ghét Lạc Bảo Nhi như thế à? Uổng công thằng bé thương anh như vậy!”

Đến nhà họ Mộc, Phương Tiểu Ngư liền phóng như bay vào biệt thự.

Vào cửa quả nhiên trông thấy Lạc Bảo Nhi đang ngồi trên ghế sô pha!

Nhìn thấy mẹ, Lạc Bảo Nhi cũng liền chạy đến, vừa khóc vừa gọi: “Mẹ ơi!”

Sau đó sà vào lòng Phương Tiểu Ngư.

Thấy Lạc Bảo Nhi cứ khóc nức nở, Phương Tiểu Ngư liền đau lòng dỗ dành: “Lạc Bảo Nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc nữa, mẹ ở đây!”

“Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ đã đi đâu thế? Hu hu hu, có phải mẹ không cần Lạc Bảo Nhi nữa không? Hu hu hu, Lạc Bảo Nhi sau này sẽ ngoan, sẽ không làm mẹ giận nữa, mẹ đừng bỏ Lạc Bảo Nhi được không? Hu hu hu…”

Lạc Bảo Nhi khóc rất đau lòng, Phương Tiểu Ngư không thể tưởng tượng nổi cả một ngày qua, cậu bé đã sợ hãi đến mức nào.

Cô thấy tim mình quặn thắt, càng ôm chặt Lạc Bảo Nhi hơn, đau lòng nói: “Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa, mẹ sao có thể bỏ Lạc Bảo Nhi chứ? Mẹ thương Lạc Bảo Nhi nhất mà…”

Lạc Bảo Nhi đứng trong lòng mẹ ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh, giọng đầy uất ức hỏi: “Vậy mẹ tại sao lại đột nhiên biến mất? Lạc Bảo Nhi và chú Tống đã chờ mẹ ở quán lẩu cay rất lâu, Lạc Bảo Nhi cứ tưởng mẹ không cần Lạc Bảo Nhi nữa, hu hu hu…”

Nói một lúc, cậu bé lại bật khóc.

Phương Tiểu Ngư nghĩ mãi cũng không biết làm sao trả lời câu hỏi của Lạc Bảo Nhi, lẽ nào lại nói với cậu bé rằng cô đã bị chú Mộc bắt cóc nhốt vào tầng hầm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play