Mộc Du Dương đang chủ trì cuộc họp trong phòng hội nghị cấp cao tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên.

Trợ lí Lục Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thần sắc có chút bất an.

Anh nhẹ giọng kề tai Mộc Du Dương khẽ nói: “Tổng tài, cô Phương Tiểu Ngư đang la lối bên ngoài đòi gặp anh.”

Mộc Du Dương trầm ngâm, lạnh lùng nói: “Không gặp.”

Nhận được lệnh nhưng Lục Trạch lại rất do dự, không rời đi.

Mộc Du Dương liếc mắt nhìn: “Không nghe thấy lời tôi vừa nói à?”

Lục Trạch kinh sợ nói: “Cô Phương xem ra đang rất kích động, bên ngoài sắp náo động cả lên rồi.”

Mộc Du Dương day day thái dương nói: “Đưa cô ta vào phòng đợi tôi.”

Lục Trạch lúc này mới tuân lệnh rời khỏi.

Phương Tiểu Ngư mất cơ hội hợp tác với Trang phục Đại Duyệt nên cô nghĩ chắc chắn có người cố tình phá cô, mà kẻ cô nghĩ ra đầu tiên chính là Mộc Du Dương.

Mộc Du Dương đang họp, cô theo chân Lục Trạch vào phòng tổng tài ngồi chờ trên ghế sofa.

Đợi một lúc lâu, Mộc Du Dương mới họp xong quay về văn phòng.

Sau khi bước vào phòng, không nhìn lấy Phương Tiểu Ngư một cái, anh trực tiếp ngồi vào bàn làm việc.

Phương Tiểu Ngư bị ngó lơ, cảm thấy mất tự nhiên. Cô đến trước bàn làm việc, không khách khí nói: “Tại sao anh lại làm vậy?”

Mộc Du Dương chậm rãi nhìn về phía cô, trong mắt không chút gợn sóng, lạnh nhạt nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Anh đừng giả vờ nữa, Mộc Du Dương, anh nhắm vào tôi cũng được nhưng tại sao anh lại hại cả Louise?” Phương Tiểu Ngư cho rằng Mộc Du Dương giả bộ hồ đồ nên càng thêm tức giận.

Mộc Du Dương nhíu mày nhìn cô nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi không có thời gian điên với cô. Để tôi bảo Lục Trạch dẫn cô ra ngoài.”

Vừa nói anh vừa ấn số điện thoại nội bộ nhưng bị Phương Tiểu Ngư ấn tắt.

Mộc Du Dương tức tối nhìn cô.

Phương Tiểu Ngư nhìn anh nói: “Anh không hiểu đúng không? Vậy thì để tôi nói cho anh hiểu.”



Cô đặt người ngồi đối diện Mộc Du Dương tiếp tục nói: “Hôm nay đáng ra là ngày tôi ký hợp đồng với Lưu tổng bên Trang phục Đại Duyệt. Nhưng ông ấy đột nhiên nói với tôi, ông ấy đã ký hợp đồng với công ty Gloria của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên các người!”

Mộc Du Dương không để ý xùy một tiếng: “Vậy thì đã sao? Năng lực của các người không đủ mạnh thì đến công ty đối thủ khóc la om sòm à?”

Phương Tiểu Ngư hứ một tiếng nặng nề: “Không phải, Phương Tiểu Ngư tôi từ trước đến nay có chơi có chịu. Nếu cạnh tranh trên thương trường tôi thua tôi tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu có người giở trò sau lưng thì thắng cũng cũng đâu có gì hay ho, tôi không phục!”

Mộc Du Dương cười nhạt nói: “Ý của cô là tôi cố tình giở trò sau lưng cô để cô không ký được hợp đồng à?”

“Ừ! Rốt cuộc anh cũng thừa nhận rồi!”Phương Tiểu Ngư như nắm được chứng cứ, chắc nịch khẳng định.

Mộc Du Dương lùi ghế về phía sau, nhếch mép: “Tôi không thừa nhận chuyện gì cả. Trên thương trường, lừa lọc nhau để thắng là chuyện có thật. Nhưng Mộc Du Dương tôi không phải là loại người thích dùng thủ đoạn, càng không để công ty của mình làm những chuyện như vậy.”

Phương Tiểu Ngư thấy anh nói không giống kiểu giả tạo. Bình tĩnh mà nghĩ lại, đây quả thật không phải là phong cách làm việc của đường đường Mộc đại tổng tài.

Khẩu khí có chút ôn hòa trở lại, cô bán tín bán nghi hỏi: “Thật sự không phải anh làm sao?”

Mộc Du Dương cầm lấy một cây bút máy trên bàn xoay xoay, nhẹ nhàng nói: “Cô tin hay không thì tùy.”

Thấy Phương Tiểu Ngư không nói gì, Mộc Du Dương không khỏi hỏi: “Tại sao ngay từ đầu cô lại khẳng định tôi là vì muốn phá cô mà phải giả thần giả quỷ để hại Louise?”

Phương Tiểu Ngư chần chừ: “Vì anh ghét tôi. Anh ghét tôi với Tống Đình Hi ở bên nhau. Vì anh không muốn chúng tôi sống tốt nên mới cố tình cướp đi hợp đồng Trang phục Đại Duyệt.”

Phương Tiểu Ngư phỏng đoán ác ý khiến Mộc Du Dương cảm thấy khó chịu.

Không ngờ trong lòng cô, anh lại là dạng người đáng ghét đến vậy.

Mà còn là “chúng tôi” với Tống Đình Hi nữa.

Mộc Du Dương đứng dậy, mắt đen thăm thẳm, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, nhìn chằm chằm vào mắt Phương Tiểu Ngư nói: “Phương Tiểu Ngư, cô quá đề cao mình rồi! Tôi nói cô biết, đối với tôi, cô đã sớm không còn là gì nữa. Tôi sẽ không vì muốn ở bên cô mà tốn hao thêm sức lực nào nữa. Cho nên cô có thể thu hồi lại những phỏng đoán của mình đi. Cô và Tống Đình Hi có như thế nào thì tôi cũng chẳng may may quan tâm đến!”

Anh một lần nữa lại ấn số điện thoại nội bộ và nói: “Tiễn khách.”

Lời của Mộc Du Dương, từng câu từ chữ như khoan thẳng vào trái tim Phương Tiểu Ngư. Cô không lời nào phản bác lại.

Lục Trạch rất nhanh sau đó bước vào đưa Phương Tiểu Ngư rời khỏi phòng tổng tài.

Phương Tiểu Ngư lòng đau như cắt bước ra khỏi cao ốc tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, không còn khí thế hùng hổ như khi bước vào.



Cô vừa ra khỏi cửa cao ốc thì đụng phải Tống Đình Hi.

Tống Đình Hi đỡ lấy cô hỏi: “Tiểu Ngư, xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại chạy đến đây? Anh tìm em suốt!”

Phương Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Tống Đình Hi không hiểu lắm nhưng nhìn thấy sắc mặt Phương Tiểu Ngư không tốt nên không hỏi nhiều, anh lái xe đưa cô đi khỏi.

Lên xe, Tống Đình Hi vừa lái vừa thỉnh thoảng liếc mắt sang Phương Tiểu Ngư.

Anh hỏi: “Em tìm gặp Mộc Du Dương rồi à?”

Phương Tiểu Ngư cắn chặt môi, gương mặt đau khổ, cố gắng nhớ lại ký ức nói chuyện ban nãy với Mộc Du Dương, không hề nghe thấy lời Tống Đình Hi đang hỏi.

“Tiểu Ngư?”Tống Đình Hi lại gọi một tiếng thăm dò.

Phương Tiểu Ngư lúc này mới hoàn hồn, “Ừm... Hả?” Cô có chút bối rối quay đầu nhìn về phía ghế Tống Đình Hi.

Lúc này anh đang chuyên tâm nhìn phía trước nhưng cũng hỏi: “Tiểu Ngư, em vừa đi tìm Mộc Du Dương đúng không?”

Phương Tiểu Ngư lặng lẽ quay đầu lại, nghĩ đến chuyện lúc này, ủ rũ gật đầu, “Ừm.”

Tống Đình Hi thở dài, dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, hứa với anh, sau này đừng gặp anh ta nữa, được không?”

Anh nói vậy không phải vì ghen tức cô đã đi tìm Mộc Du Dương mà là vì mỗi lần chỉ cần Phương Tiểu Ngư gặp Mộc Du Dương, cô đều không vui.

Anh cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng không vui của cô.

Phương Tiểu Ngư không cách nào đồng ý với Tống Đình Hi, cô cúi đầu, lí nhí lảng sang chuyện khác: “Đình Hi, Lạc Bảo Nhi về chưa?”

Tống Đình Hi đưa tay lên nhìn vào đồng hồ trả lời: “Bây giờ mới hai giờ chiều, vẫn còn sớm.” Anh tiếp tục truy hỏi: “Tiểu Ngư, hứa với anh, được không?”

Phương Tiểu Ngư biết bản thân không thể trốn tránh được vấn đề này: “Đình Hi, em bây giờ không thể cho anh câu trả lời chắc chắn là vì chỉ cần em còn ở Louise thì em không thể tránh Gloria, tránh tiếp xúc Mộc Du Dương.”

Tống Đình Hi lúc này mới suy nghĩ lại.

Cô đến Louise làm việc thì chuyện cạnh tranh của Louise và Gloria sau này là điều không tránh khỏi. Phương Tiểu Ngư cũng khó mà không tiếp xúc với Mộc Du Dương.

Anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngư, anh xin lỗi, là anh sai rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play