Cô từng là nhà thiết kế trưởng của Gloria, nếu bây giờ gia nhập Louise thì rõ ràng là cố tình muốn đối đầu với Mộc Du Dương, Mộc Du Dương vốn đã rất ghét cô rồi, nếu cô lại đứng đối lập với anh thì chẳng phải anh sẽ càng ghét cô hơn sao?

Thấy Phương Tiểu Ngư cứ do dự không quyết, ánh mắt Tống Đình Hi có chút không vui, anh cúi mặt nói: “Em đang ngại Mộc Du Dương đúng không? Hắn đã chạy đi trong đám cưới, bỏ em lại rồi, em còn lo lắng cho cảm nhận của hắn sao?”

Phương Tiểu Ngư chợt giật mình: Phải rồi, anh ta đã không còn cần mình nữa, thậm chí hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của mình mà cưỡng bức mình, chà đạp lên lòng tự trọng của mình, thế thì việc gì mình phải quan tâm cảm nhận của anh ta?

Cảnh tượng xảy ra hôm đó ở hồ bơi biệt thự và trong phòng lại một lần nữa hiện lên, khiến Phương Tiểu Ngư kích động.

Cô trả lời như muốn trút giận: “Được, em đồng ý với anh, gia nhập Louise!”

Tống Đình Hi lập tức tươi cười, cầm li rượu lên nói với Phương Tiểu Ngư: “Anh tin chắc, sau khi có em gia nhập thì tập đoàn Tống Thị sẽ có thể được vực dậy, đuổi kịp thậm chí vượt mặt Thịnh Thế Mộc Thiên!”

Ánh mắt Phương Tiểu Ngư như có ngọn lửa thắp lên: Mộc Du Dương, cuối cùng tôi cũng rời xa anh, sẽ không bao giờ bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay nữa.

Cô nâng li rượu, cụng li với Tống Đình Hi, tiếng thủy tinh chạm vào nhau kêu vang rất to.

Trước cửa một căn biệt thự xa hoa trong thành phố, một chiếc xe sang trọng đẹp mắt màu đen đang từ từ đỗ lại.

Tống Đình Hi từ trên xe bước xuống rồi đi ra phía sau, ga lăng mở cửa xe.

Phương Tiểu Ngư dắt Lạc Bảo Nhi chậm rãi bước xuống xe.

Cô ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mắt mình rõ ràng rất bề thế, nhưng trong ánh mắt cô lại lộ lên một chút lo lắng bất an.

Tống Đình Hi khẽ vỗ vào vai cô động viên: “Em cứ thả lỏng, chúng ta vào trong thôi.”

Vừa nói anh vừa dặn dò giúp việc đưa hành lí của hai mẹ con vào, sau đó tự mình dắt Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi vào trong biệt thự.

Trong biệt thự rất đường hoàng lộng lẫy, khắp nơi đều là các vật trang trí xa hoa, nhưng phong cách thiết kế chỉnh thể có màu sắc rất thâm trầm, có thể nhận ra người trong nhà này có tính cách khá nghiêm nghị.

Phương Tiểu Ngư đương nhiên biết, người nghiêm nghị ấy không phải Tống Đình Hi mà chính là bố mẹ của anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô có hơi lo lắng, bất giác nói với Tống Đình Hi: “Đình Hi, em thấy hay là thôi đi, tự em tìm nơi khác ở vậy, ở nhà anh không được tiện lắm đâu.”

Tống Đình Hi cười ôn hòa: “Chẳng có gì mà không tiện cả, sau khi anh bỏ công việc bác sĩ thì cũng đã bán luôn căn chung cư lúc trước rồi dọn về nhà, như thế nếu có việc gì đó ở công ty thì có thể tiện bàn bạc với bố anh, em ở đây cũng hợp lí, sau này trong công việc có thể kịp thời bàn với anh.”

Phương Tiểu Ngư đành miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được.”



Tống Đình Hi sắp xếp cho cô một căn phòng, trong phòng có đầy đủ vật dụng, rõ ràng đã được chuẩn bị rất có tâm.

Phương Tiểu Ngư thấy ấm áp trong lòng, khóe môi liền nở nụ cười.

Vừa dọn hành lí ra xong thì có giúp việc lên mời cô xuống dùng cơm.

Phương Tiểu Ngư gật đầu rồi dắt Lạc Bảo Nhi xuống lầu.

Phòng ăn rất lớn, đèn đóm sáng trưng, chủ nhân nhà họ Tống là Tống Định Bang đang ngồi ngay vị trí đầu của một cái bàn chữ nhật dài.

Ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, đang ngồi ngay ngắn, dáng vẻ rất nghiêm khắc.

Ngồi hai bên trái phải Tống Định Bang chính là bà Tống và Tống Đình Hi.

Xung quanh họ còn có các giúp việc đứng chờ lệnh.

Tống Đình Hi trông thấy hai mẹ con Phương Tiểu Ngư bước xuống thì liền nhiệt tình gọi: “Tiểu Ngư, qua đây ngồi đi.”

Phương Tiểu Ngư bước đến, khẽ cúi người chào ông bà Tống: “Con chào bác trai, chào bác gái.”

Lạc Bảo Nhi cũng bắt chước mẹ, khẽ cúi đầu chào mấy cái.

Hai người lớn khẽ gật đầu, xem như lời đáp lễ.

Tống Đình Hi đứng dậy ga lăng kéo hai cái ghế bên cạnh mình ra cho hai mẹ con Phương Tiểu Ngư ngồi.

Lạc Bảo Nhi tính cách vốn hoạt bát nên không thể ngồi yên trên ghế được, hai chân cứ lúc la lúc lắc, sau đó cầm cái thìa của mình lên ăn lấy ăn để thức ăn trên bàn.

Hành động ấy đã khiến hai ông bà họ Tống không hài lòng, bà Tống cau mày, còn ông Tống thì che miệng giả vờ ho một tiếng.

Phương Tiểu Ngư là người thông minh, lập tức nhận ra ngay, bèn khẽ vỗ vào tay Lạc Bảo Nhi rồi nói: “Con đặt thìa xuống, một lát nữa hẵng ăn.”

Cậu bé không hiểu gì cả, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt thìa xuống, miệng cố nhai cho hết thức ăn bên trong.

Phương Tiểu Ngư lễ phép đưa ánh mắt áy náy nhìn hai ông bà họ Tống, nhưng hai người kia lại giả vờ không nhìn thấy, hoàn toàn không quan tâm đến cô mà chỉ bắt đầu ăn.

Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng, không biết nên làm thế nào.



Tống Đình Hi cười nói cứu nguy: “Tiểu Ngư, em đừng ngây ra như thế, ăn cơm đi.”

Phương Tiểu Ngư lúc này mới vâng một tiếng rồi ăn cơm trong sự căng thẳng.

Ăn cơm xong, để tránh ngượng ngùng khó xử, Phương Tiểu Ngư xin phép về phòng.

Nhưng chỉ một lát sau thì liền loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau vọng từ dưới lầu lên.

Phương Tiểu Ngư tò mò, lẳng lặng bước ra đầu cầu thang xem thử.

Bên dưới, ông Tống đang nổi giận đùng đùng ngồi trên ghế sô pha, còn bên cạnh là bà Tống đang liên tục an ủi.

Tống Đình Hi đứng trước mặt bố, nét mặt không vui chút nào.

“Bố bảo con về tiếp quản công ty, chứ không bảo con dắt một cô Phương Tiểu Ngư không rõ lai lịch gì đó về đây, con lại dám dẫn cô ta về nhà!” Ông Tống trông rất tức giận, lớn tiếng chỉ trích con trai, không hề lo lắng việc Phương Tiểu Ngư ở trên lầu sẽ nghe thấy.

“Thưa bố, con quen Tiểu Ngư đã rất lâu rồi, cô ấy là người như thế nào, con hiểu rất rõ.” Tống Đình Hi cố giữ bình tĩnh lí luận với ông Tống.

Thì ra họ cãi nhau là vì mình.

Phương Tiểu Ngư đang nghĩ thì chợt nghe ông Tống nói tiếp: “Con hiểu rõ? Bố thấy con rõ ràng là bị loạn não rồi! Bố đã phái người điều tra rõ ràng, tác phong cô ta không đứng đắn, là một người phụ nữ lăng nhăng, đây là điều mà tất cả giới báo chí truyền thông đều biết, con đưa một người phụ nữ như thế về nhà thì mặt mũi nhà họ Tống chúng ta biết để ở đâu?”

“Bố à!” Giọng điệu Tống Đình Hi bắt đầu khó chịu, “Phóng viên viết bài chỉ là muốn thu hút người đọc, cái gì cũng có thể bịa ra được, bố cũng là người chinh chiến sa trường bấy lâu, lẽ nào còn tin mấy điều đó ư?”

“Trời ơi, Đình Hi, con bớt nói lại đi!” Bà Tống ngồi bên cạnh lo lắng khuyên nhủ.

Thấy con trai trả treo, ông Tống càng tức giận, hừ một tiếng rồi nói: “Cho dù những gì phóng viên nói có là giả đi chăng nữa, nhưng không có lửa làm sao có khói? Việc cô ta dụ dỗ Mộc Du Dương, suýt nữa đã trở thành đại thiếu phu nhân nhà họ Mộc chẳng lẽ là giả sao? Còn nữa, đứa con trai mà cô ta dắt theo là đứa con cô ta chưa chồng đã có chửa, ai mà biết là con hoang của tên đàn ông nào!”

Tống Đình Hi nghe bố mình sỉ nhục Phương Tiểu Ngư như thế thì rất đau lòng, liền nói: “Bố đừng nói nữa, những việc ấy đã qua rồi, con không tính toán, hơn nữa đó cũng là chuyện riêng của Tiểu Ngư, con mời cô ấy đến là để làm việc cho công ty, chỉ cần cô ấy có năng lực làm việc tốt thì những chuyện khác có liên quan gì đâu chứ?”

Ông Tống im lặng một lúc, nhưng cơn giận trong mắt vẫn không giảm đi, ông cười nhạt: “Con tưởng bố không biết chuyện, do buổi họp báo trình diễn thất bại nên cô ta mới bị Gloria đuổi đi sao? Bây giờ con cho cô ta gia nhập Louise thì không phải rõ ràng muốn đối đầu với Thịnh Thế Mộc Thiên à? Con tưởng Mộc Du Dương sẽ để yên chuyện này sao?”

“Thưa bố, bố sai rồi, Tiểu Ngư không phải là bị Gloria đuổi đi, mà là chính cô ấy tự nghỉ việc. Còn nữa, chính vì bố cứ nhìn trước ngó sau, sợ người này sợ người kia nên mới khiến tập đoàn Tống Thị chúng ta rơi vào tình cảnh như hiện giờ! Mộc Du Dương có để yên hay không con không sợ, có ngon thì hắn ta cứ xông vào, Tống Đình Hi con sẽ tiếp đãi cho đến cùng!”

Nói xong, Tống Đình Hi quay lưng rời khỏi phòng khách, để lại Tống Định Bang nổi giận đùng đùng.

Tống Đình Hi bước lên lầu, muốn về phòng nhưng chợt giật mình trông thấy Phương Tiểu Ngư đứng ở đầu cầu thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play