Đường Úc Phi lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ tự cao cuồng vọng như trước nữa.

Anh ta giờ đây ngay cả quần áo mặc trên người cũng không còn sạch sẽ tươm tất, khác hẳn với phó phòng Đường luôn mặc vét, ăn vận chải chuốt trước đây, thật sự trông như hai người khác nhau.

Đường Úc Phi ngẩng đầu nhìn Phương Tiểu Ngư, ánh mắt tỏ rõ vẻ mỉa mai, căm hận nói: “Phương Tiểu Ngư, giờ cô sống cũng tốt đấy, vừa là nhà thiết kế trưởng lại vừa đi trình diễn, chỉ là một đứa con gái nhà quê, không ngờ cũng có thể bám được cành cao!”

Bảo vệ hội trường và vệ sĩ của Mộc Du Dương lúc này cơ bản đã kiểm soát được tình hình, sơ tán mọi người một cách trật tự, người giám sát bị thương cũng đã được đưa đi cấp cứu.

Giờ cả hội trường rộng lớn chỉ còn lại mấy người đứng trên sàn diễn, thế nên mấy lời nói của Đường Úc Phi phát ra nghe rất rõ ràng.

Phương Tiểu Ngư giận dữ trừng mắt nói: “Tôi sống như thế nào là bản lĩnh của tôi, không giống như anh, đầu óc chỉ toàn là điều gian xảo rác rưởi!”

Vẻ mặt Đường Úc Phi càng trở nên mỉa mai, anh ta nói: “Phải, đúng thế, tôi gian xảo rác rưởi, nhưng cô thì cũng chẳng tốt lành gì! Nếu không phải cô đê tiện leo lên giường với Mộc Du Dương thì cô tưởng mình có thể lên làm thiết kế trưởng sao?”

Vừa nói dứt câu thì Đường Úc Phi đã bị Mộc Du Dương giơ chân đá một phát, miệng ngay lập tức ộc máu tươi.

Mộc Du Dương tỏ rõ vẻ căm ghét, lạnh lùng nói: “Nếu anh còn muốn sống thì giữ cái miệng của mình sạch sẽ một chút.”

Cú đạp ấy quá mạnh, Đường Úc Phi phải quằn quại một lúc mới bò dậy được.

Nhưng vẻ đau đớn trên mặt anh ta nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười gian xảo không chút sợ sệt.

Mộc Du Dương phẩy tay ra hiệu cho người lôi anh ta đi, nhưng Phương Tiểu Ngư ngăn lại.

Phương Tiểu Ngư mắng chửi Đường Úc Phi: “Anh rốt cuộc đã làm gì mà khiến hội trường ra nông nỗi này? Anh có biết anh đã hại giám sát hội trường vô tội phải nhập viện, bây giờ không rõ sống chết hay không?”

Đường Úc Phi mặt không cảm xúc lạnh lùng nói: “Đó là do anh ta xui xẻo làm kẻ chết thay thôi, không thể trách tôi được, người ngay từ đầu tôi muốn giết là cô đấy, Phương Tiểu Ngư!”

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, ngay cả Phương Tiểu Ngư.

Cô trợn tròn mắt, không tin vào tai mình mà nhìn Đường Úc Phi.

Đường Úc Phi phun ra một ngụm máu còn sót lại rồi nhìn chằm chằm vào Phương Tiểu Ngư, lạnh lùng cười nói: “Lúc đầu tôi cho cô thể diện, cô lại không cần, tự mình chạy đi sinh con cho một tên đàn ông không rõ, sau đó lại dụ dỗ Mộc Du Dương, à, phải rồi, trên tạp chí còn nói cô đã dụ dỗ công tử của tập đoàn Tống Thị nữa, xùy, đúng là đê tiện, thế mà ở trước mặt ông đây lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, xùy!”



“Đường Úc Phi, anh nói đủ chưa vậy?” Phương Tiểu Ngư giận điên người, quát vào mặt anh ta.

Đường Úc Phi không quan tâm vẻ tức giận của cô, tiếp tục nói: “Muốn tôi im miệng sao? Đừng hòng! Đúng thế, tôi đã ra tay với cái giá đèn, mục đích là muốn giết chết cô, hừ, nếu không phải chính cô hại tôi bị công ty đuổi việc thì tôi cũng không đến mức thành ra nông nỗi như bây giờ, người không ra người ma không ra ma!”

“Đường Úc Phi, cái gì mà tôi hại anh chứ? Là do anh đê tiện muốn cưỡng bức tôi, giờ còn mặt dày đổ hết tội lên đầu tôi sao? Vả lại, tôi chỉ bảo công ty đuổi việc anh, đâu có dùng thủ đoạn gì khác để hại anh, giờ anh thành ra nông nỗi này tại sao lại trách tôi?” Phương Tiểu Ngư giận dữ nói.

“Phương Tiểu Ngư, đồ khốn! Tiền đồ rộng lớn của tôi đều bị cô phá hỏng, cô cũng phải cùng chìm xuống vũng bùn với tôi!” Đường Úc Phi đã mất hết lí trí, gần như phát điên.

Anh ta xông lên phía trước, ôm chặt lên Phương Tiểu Ngư định nhảy từ trên sàn diễn xuống.

Sàn diễn này cao hơn đầu người, bên dưới lại toàn là đống đổ vỡ, nếu nhảy xuống chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Đường Úc Phi làm thế này là muốn cùng chết chung với Phương Tiểu Ngư.

Nhưng ngay khi cơ thể cả hai chuẩn bị rời khỏi sàn diễn thì Mộc Du Dương đã mau chóng vươn tay chụp lấy cánh tay Phương Tiểu Ngư.

An Ly ở bên cạnh trông thấy liền hốt hoảng kêu lên: “Du Dương cẩn thận!”

Mộc Du Dương mau chóng kéo được Phương Tiểu Ngư ra khỏi người Đường Úc Phi, ôm chặt vào lòng, giải cứu thành công.

Còn Đường Úc Phi thì tự làm tự chịu, ngã thẳng xuống phía dưới mất mạng.

Phương Tiểu Ngư thất kinh hồn vía, vẫn chưa kịp định thần, đứng trong lòng Mộc Du Dương run lẩy bẩy.

Mộc Du Dương liếc nhìn Đường Úc Phi đang nằm trong vũng máu bên dưới rồi bất giác ôm chặt Phương Tiểu Ngư.

An Ly ngồi bên cạnh trông thấy hai người như thế thì nét mặt trở nên phức tạp.

Những tai nạn liên tiếp xảy ra trong buổi họp báo thời trang này qua lời đồn thổi đã trở thành tiêu điểm chú ý của giới truyền thông và đề tài bàn tán của những kẻ nhiều chuyện.

Mà trung tâm của những lời đám tiếu ấy không ai khác chính là nhà thiết kế trưởng kiêm người mẫu vơ đét của buổi trình diễn lần này, Phương Tiểu Ngư.

Có vô số phiên bản câu chuyện sinh ra từ sự việc lần này, càng lan truyền thì càng quá đáng.



Sự kinh sợ sau tai nạn, cộng thêm việc buổi họp báo thất bại và những tin đồn vô căn cứ khắp nơi đã trở thành cú sốc quá lớn với Phương Tiểu Ngư, khiến cô căng thẳng đến mức hao gầy.

Nhưng bây giờ buổi trình diễn đã kết thúc, tuy kết quả không như mong muốn nhưng ít ra cô cũng đã có thể rời đi rồi.

Cho dù sau khi rời khỏi công ty rồi thì cô cũng không biết phải đi đâu nữa.

Phương Tiểu Ngư đang thu dọn hành lí trong phòng mình ở biệt thự thì An Ly đẩy xe lăn vào.

“Cô thật sự quyết định rời đi sao?” An Ly nhẹ nhàng hỏi.

Phương Tiểu Ngư gật đầu rồi tiếp tục thu dọn quần áo.

An Ly khẽ thở dài nói: “Tôi biết lúc trước đã hứa với cô là sau buổi họp báo sẽ cho cô đi, giờ lại còn xảy ra những chuyện như thế thì tôi chắc chắn không thể giữ cô lại được.”

Phương Tiểu Ngư dừng việc trong tay lại, ngồi xuống giường nói với An Ly: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng cho dù là ở đây hay là ở công ty thì tôi cũng không có lí do gì để ở lại, tôi đi là vì tốt cho mọi người thôi.”

An Ly cúi đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Không phải là tốt cho mọi người đâu, tôi thật sự không nỡ để cô đi.”

Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu, có hơi thắc mắc.

An Ly khẽ mỉm cười giải thích: “Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy tò mò với cô, tò mò cô làm thế nào đạt giải quán quân cuộc thi Venusca, tò mò cô làm thế nào trở thành cô dâu của Du Dương, nhưng sau đó, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc với cô, tôi phát hiện ra, cô thật sự là một cô gái rất có tài năng, hơn nữa còn rất thông minh lương thiện, cho nên cô đạt giải quán quân là xứng đáng, Du Dương muốn kết hôn với cô cũng là một việc hợp tình hợp lí, tuy hiện giờ mọi việc không được như ý muốn, nhưng tôi vẫn mong có thể được trở thành bạn của cô.”

Những lời nói từ tận đáy lòng của An Ly khiến Phương Tiểu Ngư có hơi xúc động.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt An Ly, nắm tay cô nói: “An Ly, cô có biết không, lúc trước tôi không hiểu tại sao một người kiêu ngạo bậc nhất như Mộc Du Dương lại có thể có tình cảm sâu nặng như thế với cô, cho dù nhiều năm không gặp thì vẫn cứ mãi không quên, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, bởi vì cô rất xứng đáng!”

“Tôi thừa nhận, lúc đầu khi cô xuất hiện ở hôn lễ rồi dẫn Mộc Du Dương đi, tôi thật sự rất oán hận cô, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô không hề sai, chúng ta đều có quyền tranh giành người mình yêu, chỉ là với tôi mà nói thì đã không còn cơ hội nữa, bởi vì Mộc Du Dương hiện giờ chỉ còn sự căm hận và chán ghét tôi, còn tôi cũng không muốn hạ mình ở bên cạnh anh ta, nhưng cô thì khác, Mộc Du Dương luôn dành tình cảm sâu đậm cho cô, địa vị của cô trong lòng anh ta, không ai có thể thay thế được, cho nên cô hãy sống hạnh phúc, cô là một cô gái tốt, tôi chúc phúc cho cô.”

Phương Tiểu Ngư nói những lời này đều là xuất phát từ tận đáy lòng.

Khi nói, gương mặt cô khẽ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót đau đớn khó mà kiểm soát được.

An Ly nhìn sâu vào mắt Phương Tiểu Ngư, trong ánh mắt chứa chan sự cảm kích, cô cười nói: “Tiểu Ngư, cảm ơn cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play