Vệ sĩ đẩy An Ly ngồi trên xe lăn xuất hiện ngay trước mặt Mộc Du Dương.
An Ly có hơi giật mình, nhưng sau khi thấy người đó là Mộc Du Dương thì liền thở phào hỏi: “Du Dương? Sao anh lại đến đây?”
Mộc Du Dương nét mặt có hơi thiếu tự nhiên, anh đưa tay gãi gãi mũi nói: “À… Anh đã gặp Lương Vệ Lễ để lấy chìa khóa căn biệt thự này, đến định
đưa cho em một số tài liệu bộ sưu tập mấy mùa trước của công ty, do là
tài liệu mật nên anh muốn đích thân mang đến, đã để trong phòng sách cho em rồi.”
An Ly hiểu ra, mỉm cười nói: “À, thì ra là thế, thế sao anh không mang trực tiếp đến công ty?”
Mộc Du Dương khẽ thở dài nói: “Trong giờ làm mà anh cứ ra ra vào vào
Gloria sợ sẽ ảnh hưởng không tốt cho em, vả lại anh cũng không có việc
gì khác cần tìm em, chỉ định đưa tài liệu cho em thôi.”
Nghe Mộc Du Dương suy nghĩ cho mình nhiều như thế, An Ly liền cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Du Dương, anh tốt với em quá!”
Ánh mắt ngây thơ đầy tình cảm của An Ly khiến Mộc Du Dương chợt có một
cảm giác tội lỗi, cảm thấy những việc mình vừa làm chính là đã phản bội
An Ly.
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa, muốn mau chóng rời đi.
Anh ngượng ngùng cười nói: “Đồ đã đưa cho em rồi, anh cũng phải đi thôi, em đi làm cả ngày cũng mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi đi.”
“Anh không vào trong ngồi một chút à?” An Ly lưu luyến nhìn anh.
Mộc Du Dương do dự một lúc rồi lắc đầu nói: “Không đâu, công ty còn có nhiều việc phải xử lí, anh về đây.”
Nói xong anh quay người định bước đi.
“Du Dương!”
An Ly chợt gọi anh lại.
Mộc Du Dương quay sang hỏi: “Còn chuyện gì à?”
An Ly nghĩ một lúc rồi e dè hỏi: “Anh… có gặp Tiểu Ngư không?”
Mộc Du Dương trầm ngâm, đôi mày nhíu lại, nhưng sau đó nét mặt trở về bình thường, thản nhiên nói: “Không có.”
An Ly à một tiếng rồi gật đầu nói: “Thế thì chắc cô ấy đang vẽ bản thảo trong phòng làm việc, anh không gặp cũng đúng.”
Mộc Du Dương chợt thấy khó hiểu, hôm nay là ngày đi làm, vậy tại sao Phương Tiểu Ngư lại ở biệt thự này?
Anh vì muốn tránh mặt cô nên mới nhân lúc đang trong giờ làm việc mà đem tài liệu đến biệt thự của An Ly, chứ không muốn đem đến công ty Gloria
để không may gặp phải Phương Tiểu Ngư.
Nhưng ai ngờ đến đây mà vẫn gặp, hơn nữa lại còn gặp rồi làm chuyện vừa rồi.
Câu nói tiếp theo của An Ly vừa hay đã giải đáp thắc mắc của anh.
Cô nói: “Em vì muốn Tiểu Ngư có thể yên tâm thiết kế, không cần phải
chạy đi chạy lại công ty nên đã bảo cô ấy đến phòng làm việc của em ở
biệt thự mà làm. Du Dương, em tự ý quyết định như thế, anh không trách
em chứ?”
Ánh mắt Mộc Du Dương có hơi sáng lên, sau đó thở dài nói: “Em là phó
phòng, cô ta là người ở phòng em, em sắp xếp thế nào không cần phải xin ý kiến anh, em cứ tự quyết định là được.”
Nói xong anh liền cất bước rời khỏi đó nhanh như sao xẹt.
Mấy ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư luôn nhốt mình trong phòng làm việc,
ngoại trừ những lúc cần chăm sóc Lạc Bảo Nhi ra thì hầu như không bước
ra ngoài, mặt mũi lúc nào cũng thẫn thờ.
An Ly lấy làm lạ, muốn hỏi rõ nguyên nhân nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước một tuần buổi họp báo công bố bộ sưu tập thu đông.
Buổi họp báo trình diễn công bố bộ sưu tập hàng năm có thể được gọi là
một buổi tiệc lớn quan trọng nhất của công ty thiết kế thời trang Gloria dưới trướng Thịnh Thế Mộc Thiên, không những được tất cả nhân viên trên dưới công ty xem trọng mà còn tạo ra được những trào lưu thời trang
mới, thế nên rất được truyền thông trong và ngoài nước chú ý.
Trước buổi họp báo một tuần, trên dưới công ty lúc nào cũng là cảnh tượng bận rộn.
Do bản thảo thiết kế do phó phòng thiết kế An Ly và thiết kế trưởng
Phương Tiểu Ngư cùng hợp tác làm hiện giờ đã vào giai đoạn chế tác thành sản phẩm.
Hai người họ ngày đêm vùi đầu vào công việc, Phương Tiểu Ngư cũng không
còn quan tâm cảm xúc của mình, trông có vẻ không còn ngẩn ngơ như lúc
trước nữa.
An Ly trong lúc làm việc thường hay tìm cơ hội trò chuyện với cô, khiến tâm trạng Phương Tiểu Ngư cũng dần dần tốt lên.
Khi hai người đã làm xong việc, An Ly ngồi uống trà nghỉ ngơi, chợt
trông thấy Phương Tiểu Ngư cứ chỉnh đi chỉnh lại bộ váy vừa mới làm.
An Ly trông thấy dáng vẻ chỉnh chỗ này một chút chỉnh chỗ kia một chút
của Phương Tiểu Ngư thì liền bật cười hỏi: “Tiểu Ngư, cô là cung Xử Nữ
à?”
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngây người nói: “Không phải, sao cô hỏi thế?”
An Ly cười nói: “Bộ trang phục này đã hoàn công rồi, cô vẫn không chịu
buông tha, xem ra đúng là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, thế nên tôi
đoán có lẽ cô thuộc cung Xử Nữ, theo đuổi sự hoàn hảo, chú trọng tiểu
tiết.”
Phương Tiểu Ngư cũng cười nói: “Đâu có, tôi chỉ là quá xem trọng buổi
họp báo lần này, thế nên muốn cố gắng làm thật tốt thật đẹp, không muốn
trang phục có chút sơ sót nào.”
An Ly gật đầu mỉm cười: “Cô nói rất đúng, người ta làm việc gì cũng muốn làm thật tốt, nhưng sự thật lại không bao giờ được như ý muốn, thế nên
có nhiều lúc đừng quá hà khắc với bản thân, chỉ cần làm hết sức thôi,
những việc còn lại cứ để thuận theo tự nhiên.”
Phương Tiểu Ngư đặt cây kim chuẩn bị sửa đồ trong tay xuống, rót một cốc trà bước đến ngồi cạnh An Ly, khâm phục nói: “Không ngờ cô còn trẻ như
thế mà đã thấu hiểu sâu sắc như thế về sự đời.”
An Ly bất giác nhìn đôi chân không còn cử động được của mình, bất lực
cười nói: “Sự thấu hiểu không liên quan gì đến tuổi tác, mà là do trải
nghiệm, nếu cô cũng từng trải qua những việc giống như tôi thì chắc chắn cũng sẽ có suy nghĩ như tôi thôi.”
Phương Tiểu Ngư trầm ngâm một lúc, không nói gì.
An Ly nói tiếp: “Tiểu Ngư, thời gian này có phải cô có tâm sự gì không? Tôi thấy cô lúc nào cũng rất buồn bã.”
Phương Tiểu Ngư giật mình, trong đầu chợt nhớ lại mọi chuyện xảy ra với Mộc Du Dương ở biệt thự, bất giác cúi mặt.
Cô có hơi áy náy khẽ nói: “Không có gì, tôi… tôi vẫn rất ổn.”
An Ly vẫn nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả.
Nghe câu trả lời của Phương Tiểu Ngư, An Ly hơi suy nghĩ gì đó rồi cười
nói: “Thế thì có lẽ do tôi nghĩ quá nhiều rồi, tôi thấy thời gian này cô cứ thẫn thờ, tưởng tâm trạng cô không tốt, xem ra là do công việc quá
nhiều gây ra thôi.”
Phương Tiểu Ngư lập tức tán đồng nói: “Ừ, có lẽ là do công việc quá mệt mỏi thôi.”
An Ly gật đầu: “Cô không có tâm sự thì tốt, tôi chỉ sợ tâm sự của cô sẽ
ảnh hưởng đến buổi họp báo, nếu thấy quá mệt thì chỉ cần buổi họp báo
vừa kết thúc là cô có thể nghỉ ngơi rồi.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi, buổi họp báo lần này tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Chớp mắt đã đến buổi họp báo.
Hội trường là một sàn diễn thời trang hình chữ T, đèn chiếu lấp lánh, vô cùng thu hút.
Ngồi hai bên sàn diễn chữ T ấy là rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng và
phóng viên của các báo đài, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên sàn
diễn, muốn được xem những phong cách thời trang mới nhất.
Là tổng tài của tổng công ty tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, thế nên Mộc
Du Dương được ngồi ở vị trí đẹp nhất chính giữa bên dưới sàn diễn, vị
trí này có thể thưởng thức bộ sưu tập ở góc tốt nhất, lại không bị chen
chúc.
Còn Lương Vệ Lễ là tổng giám đốc công ty thiết kế thời trang Gloria nên được ngồi ngay cạnh Mộc Du Dương.
Trước khi buổi họp báo trình diễn bắt đầu, An Ly và Phương Tiểu Ngư là
hai nhà thiết kế chính đã ra sau cánh gà bàn bạc về các chi tiết trình
diễn với những người mẫu.
Một trợ lí của An Ly đột nhiên hớt hải chạy đến, lắp bắp nói với hai
người: “Có một người mẫu đột nhiên không khỏe, phải nhập viện, giờ không đến được.”
“Cái gì?” Cả An Ly và Phương Tiểu Ngư đều đồng thời giật mình.
“Thế có ai dự bị không?” Phương Tiểu Ngư cau mày hỏi trợ lí.
Trợ lí nhăn nhó nói: “Có thì có, nhưng người mẫu bị ốm kia được sắp xếp
xuất hiện vào phút cuối để làm vơ đét, sẽ mặc bộ trang phục quan trọng
nhất, người mẫu dự bị không có kinh nghiệm, không biết có trình diễn tốt bộ trang phục ấy không!”
Điều này cũng khiến Phương Tiểu Ngư lo lắng.
An Ly ở bên cạnh suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Phương Tiểu Ngư nói: “Hết cách rồi, Tiểu Ngư, cô lên đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT