Nếu đã không muốn gặp cô thì thừa lúc anh chưa đến, cô nên tự mình đi trước!

Hạ quyết tâm, Phương Tiểu Ngư thu dọn một số bản thiết kế cần chỉnh sửa mang đi rời khỏi văn phòng.

Phương Tiểu Ngư đợi rất lâu nhưng thang máy vẫn chưa đến.

Phương Tiểu Ngư lẩm bẩm trong bụng: Cái thang chết tiệt này, bình thường cũng đâu lâu đến vậy. Đúng là càng gấp càng đi, càng đợi càng không đến!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng “ting” một tiếng. Cuối cùng thang máy cũng đến.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Phương Tiểu Ngư đang chuẩn bị bước vào, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Du Dương!

Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến!

Mộc Du Dương thoáng sững người khi thấy Phương Tiểu Ngư bên ngoài thang máy. Nhưng anh không để ý đến cô, sải bước ra khỏi thang máy, lướt qua nhau như người lạ qua đường.

Một lọn tóc của Phương Tiểu Ngư theo gió bay lên theo di chuyển của Mộc Du Dương. Cô cúi đầu bước vào thang máy.

An Ly đang đợi ai đó ở văn phòng. Sau khi Mộc Du Dương đẩy cửa bước vào thì cô cười trêu: “Mộc tổng tài hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua đây vậy?”

Mộc Du Dương ngồi xuống đối diện cô, lạnh lùng nói: “Anh vừa gặp Phương Tiểu Ngư.”

An Ly sững người, lập tức cười nói: “Cũng không lạ, cô ấy làm việc ở đây, anh gặp cô ấy là chuyện bình thường.”

“Nhưng anh không muốn thấy cô ta làm việc ở đây.” Mộc Du Dương cau mày.

“Ý anh là muốn em đuổi cô ấy sao?” An Ly không hiểu.

“Ừm.” Mộc Du Dương trả lời khẳng định.

“Ồ” An Ly nở nụ cười có chút gượng gạo, hỏi ý thâm sâu: “Việc này đúng là lạ đấy.”

Mộc Du Dương không hiểu liền hỏi: “Sao vậy?”

An Ly mỉm cười nói: “Mấy ngày trước Tiểu Ngư chạy đến đây xin em từ chức. Bây giờ thì anh lại đến yêu cầu em đuổi cô ấy. Giống như là hai người đã thương lượng lượng với nhau rồi vậy.”

Mộc Du Dương có chút mất tự nhiên, anh im lặng hồi lâu rồi nói: “Nếu cô ta đã muốn đi thì em để cô ta đi đi.”



An Ly đưa mắt dò xét Mộc Du Dương, khóe môi có chút nhếch lên, nói: “Cô ấy muốn đi, anh cũng muốn cô ấy đi, em đương nhiên không thể miễn cưỡng giữ cô ấy ở lại. Chỉ có điều, bây giờ đang là lúc chuẩn bị công bố mẫu thiết kế thời trang quý mới của công ty, một mình em làm bản thảo thiết kế sẽ rất mệt mỏi. Thôi thì cứ đợi cô ấy giúp em hoàn thành xong bản thiết kế lần này rồi hẵng đi.”

“Em không thể sắp xếp người khác làm được sao?” Mộc Du Dương có chút không vừa ý.

An Ly dịu dàng nói: “Nhìn xa một chút thì cả công ty này, người có năng lực đảm nhiệm vai trò thiết kế quan trọng lần này cũng chỉ có cô ấy và em thôi. Hơn nữa nói thật là, cô ấykhông những có tài mà còn là người đã thắng trên em một bậc. Anh đừng quên, trong cuộc thi Venusca, em chỉ ở hạng hai, người hạng nhất mới chính là cô ấy.”

An Ly ngoài mặt nhắc đến chuyện này nhưng thật lòng là muốn ám chỉ đến chuyện khác.

Trong lòng Mộc Du Dương rốt cuộc ai là nhất, ai là nhì?

Mộc Du Dương không truy đến tận cùng thâm ý của cô nên chỉ cười nhạt rồi giận dỗi nói: “Cái gì mà hạng nhất hạng hai, trong lòng Mộc Du Dương này, An Ly em mới thật sự là hạng nhất! ”

An Ly lòng thầm mừng rỡ vì tưởng anh cũng nghĩ như mình, cũng ám chỉ đến phương diện xếp hạng tình cảm.

Cô khuyên lơn: “Yên tâm đi, chờ thiết kế xong lần này, buổi trình diễn thời trang kết thúc thuận lợi, em sẽ để cô ấy rời khỏi công ty. Chỉ là bây giờ vì sự phát triển của công ty nên cứ để cô ấy tiếp tục ở lại làm việc.”

Mộc Du Dương bình tĩnh trở lại, mới thấy bản thân quá xốc nổi rồi.

Vì chuyện tình cảm mà đã không để ý đến tính quan trọng của buổi biểu diễn thời trang của công ty!

Thế là anh thở dài một tiếng đồng ý với quyết định của An Ly. Bỏ qua khúc mắc cá nhân, khách quan mà nói, Phương Tiểu Ngư thật sự là ứng viên tốt nhất cho thiết kế thời trang quý mới.

An Ly thấy Mộc Du Dương đang miên man suy tư thì dịu dàng nói: “Du Dương, anh đến đây là vì chuyện của Phương Tiểu Ngư à?”

Mộc Du Dương cắt ngang suy nghĩ nhìn An Ly.

Trong mắt cô anh nhìn thấy được một sự khát khao.

Thế là anh nhếch miệng ôn hòa nói: “Không phải, anh đến thăm em mà.”

An Ly che miệng cười khẽ: “Em có gì mà phải thăm?”

Mộc Du Dương cũng cười theo: “Đến xem em làm chức phó phòng như thế nào! ”

“Vậy anh xem xong rồi, cảm thấy thế nào?” An Ly trêu đùa.

“Không tệ, cũng ra dáng.” Mộc Du Dương nói tiếp, “Anh nghe Lương Vệ Lễ nói, em bây giờ rất được lòng người, không ngờ em không những là người có tài thiết kế thời trang mà còn lại làm rất tốt trong phương diện quản lý công ty.”



“Mộc tổng tài thật quá khen! Em làm gì tốt được như anh nói vậy.” An Ly nở nụ cười ẩn ý.

Ngưng cười, An Ly suy nghĩ rồi nói với Mộc Du Dương: “Du Dương, em có chuyện thương lượng với anh.”

“Chuyện gì?” Mộc Du Dương sờ cằm theo thói quen hỏi.

An Ly có chút chần chừ, không vội nói.

Mộc Du Dương thăm dò: “Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng.”

An Ly thở dài cười nói: “Lúc đầu anh đến, em định nói với anh nhưng khi anh mới bước vào lại cứ nhắc chuyện muốn em sa thải Phương Tiểu Ngư, thế nên làm em không biết làm sao mở lời.”

“Phương Tiểu Ngư? Sao lại là cô ta nữa?” Mộc Du Dương cảm giác khó chịu cứ như Phương Tiểu Ngư đối với anh là một kẻ khiến người rất chán ghét.

An Ly chậm rãi nói: “Em biết anh không muốn nhắc đến cô ấy nhưng mấy ngày nay, vì bộ sưu tập thời trang quý mới mà không ngày nào cô ấy không làm ngày làm đêm, hơn nữa còn phải chăm sóc Lạc Bảo Nhi, tinh thần sa sút rất nhiều. Nói không chừng đến ngày biểu diễn thời trang cô ấy sẽ ốm mất.”

Mộc Du Dương vô tình nhíu mày như có có chút cảm xúc đau lòng thoáng qua nhưng anh lập tức dừng lại, lãnh cảm nói: “Tình trạng của cô ta có tốt hay không thì có liên quan gì đến anh?”

An Ly đoán được thái độ của Mộc Du Dương sẽ rất khó chịu. Tuy không biết lý do nhưng từ sau chuyện đào hôn, thái độ của anh đối với Phương Tiểu Ngư rất xấu, thậm chí có thể nói là chán ghét.

An Ly yên ả nói: “Ý của em là muốn cho cô ấy tạm thời dọn đến biệt thự của em ở một thời gian. Giúp việc trong nhà sẽ trông nom giúp Lạc Bảo Nhi. Như vậy cô ấy có thể toàn tâm toàn ý làm việc và nhanh chóng hoàn thành tốt nhiệm vụ thiết kế lần này. Nếu cô ấy đã muốn sớm rời khỏi công ty, anh cũng muốn nhanh chóng đuổi ấy ta đi thì em nghĩ, đây là cách tốt nhất.”

Về tình về lý thì cách này thật sự rất hợp lý. Mộc Du Dương không lý do gì mà phản đối. Anh miễn cưỡng gật đầu: “Cứ làm theo ý em.”

Có được sự đồng thuận của Mộc Du Dương, An Ly thở phào.

Phương Tiểu Ngư từ công ty về nhà đã vào phòng vẽ thiết kế, đột nhiên An Ly gọi đến.

“Sao?! Cô muốn tôi dọn đến ở nhà cô à?! ” Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm.

An Ly khẳng định không sai, cười nói: “Đừng ngạc nhiên như vậy. Tôi cũng là muốn để cô có thể toàn lực làm tốt cho buổi biểu diễn thời trang lần này thôi.”

Phương Tiểu Ngư không hiểu: “Tôi đã rất cố gắng để làm rồi mà, không cần thiết phải dọn đến ở nhà cô đâu.”

“Thì vì biết cô rất cố gắng nên tôi sợ em vừa phải làm việc, vừa phải chăm con quá vất vả. Nên cô cứ dọn đến nhà tôi ở đi. Đây là lựa chọn tốt nhất. Cô không phải muốn sớm nghỉ việc sao? Dọn đến đây, cô sẽ có thêm thời gian làm việc, nhanh chóng hoàn thành thiết kế rồi.” An Ly đưa ra lý do Phương Tiểu Ngư không cách nào từ chối được.

Quả nhiên, Phương Tiểu Ngư nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý đưa Lạc Bảo Nhi dọn đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play