- Để mình nói rõ. Đây là kí túc xá. Họ là đồng nghiệp của mình. Đây là Tân Vũ, Văn Chính. Mình và họ là quản lí của TFBoys._ Cô chỉ chỏ vào hai người đông nghiệp.
- TFBoys ? Nghe quen quen nhưng không nhớ rõ lắm. Mà ba người này thì sao ?_ Du nhìn TFBoys.
- Cậu không biết TFBoys à ?_ Tiên Dung ngạc nhiên.
- Ừ._ Du nghễm nhiên trả lời.
- Tiên Dung ai đấy, xinh phết. E hèm._ Vương Nguyên xấn xổ chạy ra trước._ Xin chào mình là Vương Nguyên, còn cậu là…_ Anh nhìn cô chân thành.
- Bỏ ngay cái ánh mắt háo sắc đó đi._ Vân Du nói một câu khiến Vương Nguyên đóng đá.
- Cái gì cơ ? Háo sắc._ Vương Nguyên lườm cô.
- Ừm, tôi ghét cái loại đàn ông chạy sồng sộc ra hỏi tên hỏi tuổi một đứa con gái không hề quen biết. Thế không là háo sắc thì là gì ?_ Vân Du nói trôi trảy.
- Cô… Này mạc Tiên Dung, cậu kéo đâu ra cái con nhỏ dở hơi này vậy._ Vương Nguyên trách móc Tiên Dung.
- Cô ấy là…_ Tiên Dung chưa kịp nói thì Vân Du xen vào.
- Này, cái gì mà dở hơi. Nhìn lại tôi xem, cái gì cũng bình thường nhé.
- Hứ, bình thường cái con khỉ. Tôi nói cho cô biết, bên ngoài có bao cô gái chạy theo tôi đấy._ Vương Nguyên ưỡn ngực.
- Mấy đứa con gái đó đúng là không có mắt nhìn._ Cô khoanh tay.
- Cô dám….
- TRẬT TỰ._ Văn Chính hét lên. Nghe hiệu lệnh, tất cả im bặt.
- Cô tên gì?_ Văn Chính nhìn Vân Du.
- Hạ Vân Du._ Cô hơi sợ sợ.
- À, là cô gái cứu Tiên Dung khỏi xô nước đúng không ?_ Tuấn Khải nhìn cô.
- Vâng._ Cô cười.
- Không ngờ cô ta lại thế này._ Vương Nguyên gầm gừ.
- Mọi người có định ăn tối không ?_ Tiên Dung hỏi và tất cả đông thanh có chỉ trừ một người.
- Thôi mình về đây._ Vân Du định bỏ ra ngoài.
- Sao lại về, cậu bảo ở đây ăn cơm mà._ Cô kéo tay Du lại.
- Ăn cơm vơi tên kia chắc không nuốt nổi._ Du liếc xéo Nguyên.
- Nhìn gì, nhìn vừa thôi._ Vương Nguyên nói to.
- Kệ cậu ta đi._ Cô cố lôi Du.
- Thôi mình về đây, có gì thì nói sau. À cho mình xin số điện thoại._ Du chìa điện thoại.
- Đây là số mình, có gì gọi nhé._ Tiên Dung đưa điện thaoij cho Du.
- Thank you mình về đây._ Nói xong Du chạy một mạch ra cổng.
- Cũng tại cậu mà Vân Du về đấy._ Cô liếc Nguyên.
- Sao trên đời lại có đứa con gái như vậy cơ chứ._ Vương Nguyên bỏ một mạch lên phòng. Còn 5 người kia cặm cụi nấu cơm.
*** Tối hôm sau***
- Nốt hôm nay anh em ta sẽ được nghỉ ngơi._ Vương Nguyên vươn vai.