- Mẹ à, nhà mình còn gì ăn không ? Con đói quá._ Tiên Dung xoa bụng than vãn
- Gì chứ, vừa nãy mới ăn xong mà.
- Cả buổi tối con có ăn được gì đâu ?_ Cô ngồi xuống ghế, mặt buồn rầu.
- À cũng phải cả buổi con toàn ngắm Tuấn Khải không à, không ăn được là phải rồi. Thôi trên tủ có mì đấy, con pha mà ăn. Mẹ lên lầu đây, con gái ngủ ngon nhá_ Nói xong bà Mạc chạy lên lầu để lại Tiên Dung bơ vơ một mình. Chán nản, cô đứng dậy mở tủ lấy mì, nấu nước. Trong lúc đợi mì chín thì điện thoại cô vang lên.
- Alo, ai đấy ạ._ Tiên Dung tò mò.
- Your idol_ đầu dây bên kia trả lời.
- Tuâ… Tuấn khải à_ Cô hơi giật mình.
- Ừ em đã đi ngủ chưa_ Anh ân cần.
- Chưa, tôi đang ngồi chơi_ Cô trả lời.
- Vậy sao ? Tối mai em có bận không ? Nếu không bạn thì đến XYZ xem bọn tôi biểu diễn nhá_ Anh đề nghị.
- Thật á ? anh mời ư ? Mấy giờ vậy, tôi..tôi sẽ đến_ Cô vui mừng.
- 8h bắt đầu, vậy tầm 7h em đến nhé. Mà này mau thay đổi cách xưng hô đi, tôi hơn em 1 tuổi đấy. Thôi em ngủ ngon nhé.
- Ừm, anh cũng ngủ ngon nhé._ Cô cứ ngồi nhìn điện thoại cười tủm tỉm một mình. Mãi một lúc sau mới nhớ đến bát mì.
- Chết thật, nở quá nhưng chắc vẫn ăn được.
Sau khi đánh chén gói mì, Tiên Dung lên phòng đắp chăn mà trong lòng vẫn còn vui sướng. Đêm nay chắc hẳn là một đêm khó ngủ với cô…
*** 6h30’ tối ***
- Mẹ à, bây giờ con phải ra ngoài có việc, bố mẹ cứ ăn cơm đi không cần dợi con đâu nhé._ Tiên Dung cầm vội cái áo rồi chạy ra ngoài.
- Việc gì mà không thèm ăn cơm vậy. Này_ mẹ cô nói vọng ra ngoài nhưng chẳng có tác dụng gì.
- À quên không nói với bà, Tiểu Khải gọi điện cho tôi bảo là hôm nay con bé sẽ đến xem nó biểu diễn rồi hai đứa đi ăn sau, bà không cần lo lắng gì đâu_ bố cô dặn bà.
- Thế à, đi với Tiểu Khải thì được rồi, thôi ăn cơm đi ông.
*** Tại XYZ ***
Cô đến trước hẳn tiếng rưỡi thế mà như người đến muộn vậy. Trong khán phòng có rất nhiều người, nhưng hình như đa số là fan TFBoys vậy. Bỗng cô nhận được một tin nhắn từ Tuấn Khải : . Cô làm theo lời anh ra hành lang thứ 3 định đi tiếp thì bị bảo vệ chặn lại :
- Cô là ai, sao lại vào đây ?
- À anh Tuấn Khải nhờ tôi đem 1 thứ đến hộ anh ấy._ Cô lấy cớ.
- Thật không, là thứ gì vậy ? Đưa tôi xem nào_ Anh bảo vệ chìa tay ra.
- À, cái này anh ấy bảo không ai được xem cả_ Cô lo lắng.
- Nếu cô không đưa ra thì không được vào._ Anh bảo vệ nghiêm mặt.
- Ơ anh ơi để em vào đi ạ. Là Tuấn Khải gọi em đến đây thật mà.
- Không lôi thôi gì hết, cô ra khỏi đây ngay cho tôi.
- Anh ơi, nhưng…_ Cô cố xin anh bảo vệ.
- Để cô ấy vào đi anh, là em gọi cô ấy đấy_ Tuấn Khải đứng từ xa nói.
- Vậy à, vậy mời cô._ Anh bảo vệ chìa tay mời cô.
- Hì, cảm ơn anh._ Cô vẫy tay rồi một mạch đến chỗ Khải.
- Mau vào trong đi_ Tuấn Khải mở cửa mời cô.
- Thiê..n… Tỉ…Vươ….Nguyê…n_ cô lắp bắp mãi mới nói đc 1 từ.
- Đại ca, chị dâu của tụi em đây hả ?_ Vương Nguyên lên tiếng.
- Chị dâu ?_ Tiên Dung hết sức ngạc nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT