Hiện giờ trên người
nàng, y phục thì rách nát, vết thương cùng máu loang lỗ khắp nơi, bộ
dáng chật vật không tả siết gắng sứ tránh đòn roi vàng, nàng như muốn
khóc gọi to xin tha thứ nhưng hình như con người kia lại cố ý không nghe thấy, con ngư người đối diện đã chuyển sang màu đỏ một bộ dánh lảnh
huyết chưa bao giờ thấy ở thất muội nhu nhược mặt xác để nàng đánh đập
khinh bỉ từ trước đến giờ, còn người này như tu la địa ngục đến báo ngày tận thế cho nàng.
_Dừng……_một giọng vừa vỡ giọng vang lên, nhưng cũng chút mang vị ấm của người đang lo lắng_Tuyết nhi ngừng_người kia
vừa chạy lại ôm chặt nàng
_....._roi thu về , lười biếng liếc người kia, bỏ mặt Nguyệt Thư Thư đang chật vật nằm thở không ra hơi dưới đất_ sao vậy?
_không có gì, là tỷ muội không nên…_cái câu một mất một còn kia hắn không tiện nói ra, cha đang ở đây.
_Oa….đại huynh đứng về phía tỷ tỷ_ nàng quay mặt nhìn Nguyệt Phong_xem ra đại huynh lại sủng lục tỷ tỷ hơn?
_không, vào phòng đi ta bôi thuốc cho, bị thương chỗ nào không?_Nguyệt Phong
không màng đến lời trêu chọc kia kéo nàng vào phòng, lúc nảy Cửu Nha
chạy vào nói Thư Thư thách đấu với thất muội hắn đang lo nàng sẽ bị
thương nhưng không ngờ người ngược lại là Thư Thư mà còn bị thảm thương
hơn những gì hắn suy nghĩ, hắn biết Tuyết nhi mà hắn yêu thương rất
nhanh sẽ thành cường giả, cùng hắn, nghĩ đến đó hắn thấy cao hưng nha~
_ca, huynh muội đi đâu lại không cho đệ theo cùng?_Nguyệt Ngâm cười với
theo, cùng lúc Nguyệt Tịch cùng đi song song họ_không nên chiếm hữu muội muội làm của riêng a~_hắn mỉm cười rồi quay sang nhìn Tuyết_có bị
thương nơi nào?
_Ân, muội không sao_nàng chỉ cười, các huynh nàng chỉ có một, mà trong lúc đấu, hình như trí nhớ của thân thể này đã hoàn toàn dung nạp nàng..
_Ồn chết người rồi, các ngươi thật
phiền_Nguyệt Phong nhăn nhó, khiến khuôn mặt điểm trai của hắn có chút
vặn vẹo đến buồn cười, nhưng đại ý chung chỉ là đồng ý
* * * *
Nhìn bốn người con vừa khuất sau bóng, khoé mắt Nguyệt Dương Phù ẩn ý kéo
dài khó ai nhận ra. Sau rồi biến mất nhìn về phía Nguyệt Thư Thư đang
được bọn nha hoàn cùng nhị phu nhân dìu dậy bố dáng không còn sức
sống cứ đứng dậy là ngã uỵ xuống đất như bị dính keo kia muốn cười mà
lại không dám cười khiến cho bọn nha hoàn khổ hết sức, lát sau ông lại
nghiêm mặt nhìn nàng:
_Nguyệt Thư Thư con không sao chứ có cần gọi thái y?
_....._nàng ta không nghe thấy cứ ngồi ịch xuống đất ánh mắt đờ đẩn nhìn về phía
trước như có quái vật, phút chốc lại run cầm cập
_.... ...._Dương Phù lắc đầu con bé Tuyết nhi này lúc thì nhu nhược đến không chịu nổi
lúc thì như diêm vương đòi mạng người xem nó làm cho tỷ tỷ nhà nó bị sao rồi, nhưng nếu nói lại ông cảm thấy vui hơn là buồn người cha như ông
đã không chăm sóc con bé bao nhiêu năm rồi giờ nó cường hản như vậy từ
lúc nào ông cũng không biết, trong mắt con bé còn có người cha này
không? Nhưng dù sao từ nay nó cũng sẽ không còn sợ phải bị tủi nhục rồi, ông nghĩ nó sẽ phát triển hơn khi ra ngoài nhưng giờ nhìn xem, nó từ
lúc nào lại……_ai………….Thư nhi con không sao chứ?_lại gần đẩy nhẹ người
_A………dạ cha_giờ mới thật hoàn hồn dứng dậy phủi bụi đất cúi người nhìn ông
_Tốt vậy con tiếp tục chẻ cúi đến ngày đến học viện cho ta.
_Lão gia ông xem…._nhị phu nhân nói chen vào nhưng bị Thư Thư ngắt lời
_Vâng..cha con đã rõ, con đi ngay_nói đoạn nàng rời đi đến phòng củi
Dương Phù cũng hết chuyện rời đi về thư phong ông còn cả đống giấy tờ trên
triều cần mang lên cho hoàng thượng. Để lại nhị phu nhân đứng đó ngơ
ngác hết nhìn hướng đi của phu quân mình rồi nhìn hướng đi của đứa con
gái mình..(Chạng Vạng: chào, mình quên giới thiệu nhị phu nhân chúng ta tên Hà Hồng Yên_tuy cùng họ với mẹ của chị Tuyết nhưng họ không có bất
kì mối quan hệ nào hết nha. Cảm ơn đã theo dõi ^.^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT