Ta post cho thứ bảy để bù lại thời gian qua cho các nàng nhé. ^^ Cuối tuần vui vẻ nào. Chương sau là màn tay đôi với Thần ca nhé, hi

Hạ Cảnh Điềm không biết như thế nào vượt qua ngày này, nhịn đến lúc tan việc, nàng cơ hồ là rời đi như chạy trốn, khi tiến vào thang máy đã đụng phải Lý Lan, Lý Lan ánh mắt tự trách nghĩ lên tiếng trước, nói với nàng vài lời, nàng thần sắc nhàn nhạt chỉ nhìn Lý Lan, liền đi vào thang máy, nàng lúc này không muốn nghe bất luận cái gì giải thích, không muốn nghe bất luận cái gì xin lỗi, nàng chỉ là muốn, cứ như vậy mà qua! Chuyện này không cần phải nhắc lại.

Đi bộ trên vỉa hè, bên cạnh là đường phố nhộn nhịp, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ muốn về nhà, đầu óc một mảnh mê mang, không biết phải đi hướng nào, trong lúc đó chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu, tất cả mọi người đều đùa cợt, mình sao không thể chơi đùa ? Vì cái gì nàng phải làm một người an phận thủ thường? Tất cả mọi người đang đùa giỡn với đời, đúng a! Cuộc sống chính là phải sôi nổi một chút, nếu không, sẽ bỏ lỡ giai đoạn tuổi xuân đang căng tràn?

Đang nghĩ ngợi, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy cách đó không xa một quán bar cao cấp, đáy lòng dường như có lực đẩy hướng bước chân nàng tìm đến.

Dưới ánh đèn vàng mê hoặc, Hạ Cảnh Điềm một thân quần áo thoải mái, tư thế tùy ý nửa ngồi nửa dựa, trong ánh mắt nhuốm màu sắc phiền muộn, thất tình thôi, ai mà không có, hôm nay xem như có thêm nàng vậy, nghe nhạc sàn vang lên sôi động, nhìn mọi người ôm nhau cuồng nhiệt nhảy múa, đột nhiên nàng cảm giác đặc biệt hư không.

Giơ lên ánh mắt, nàng nhìn thấy cũng có rất nhiều cô gái ngồi một mình trong quán bar, bên cạnh nàng cũng có một người, cô bé kia cách ăn mặc rất gợi cảm mê người, cặp môi đỏ mọng như hờn dỗi, tóc dài hơi rối càng tản ra vô hạn phong tình, cô ấy yên lặng uống rượu, đáy mắt cũng giống nàng, tịch mịch cô đơn.

Đột nhiên, một người đàn ông cao ráo đi tới gần cô bé, “Tiểu thư, một mình sao?”

Cô gài hé mở cặp môi đỏ mọng cười, bởi vì rượu cồn mà ánh mắt có vẻ mê ly nhộn nhạo, thanh âm càng vô cùng nhỏ, “Đúng!”

Trên mặt người đàn ông không che giấu vui vẻ, ánh mắt tinh xảo chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, cười nói!”Anh có thể mời em một ly không?”

“Được!” Cô gái khanh khách cười, thập phần hưởng thụ được mời mộc.

Hạ Cảnh Điềm lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly của mình mím môi cười, bắt đầu có ý nghĩ phóng túng, không nên bạc đãi bản thân, cũng không nên lãng phí lần ăn chơi này, rượu đỏ một ly một ly được rót tiếp, ánh mắt không để lại dấu vết xem xét những người đàn ông trong bar, đột nhiên, một người đẹp trai từ sàn nhảy bước qua, ánh mắt nàng như cười thầm nhủ, là hắn.

Chỉ cần nghĩ tới màn phản bội kia, trong lòng nàng lại có vô hạn dũng khí, dù sao đã không giữ được trinh tiết, dù chơi trò tình một đêm cũng không hề gì, Hạ Cảnh Điềm uống hết những giọt rượu cuối cùng trong ly, đầu óc chóng mặt nặng nề, bước chân như đạp trên mây, cặp môi đỏ mọng nhìn người đàn ông đang đi tới, nàng nở nụ cười mê người.

Một cái té ngã hoàn mỹ, nàng rơi vào người người đàn ông kia, mà hắn cánh tay tráng kiện cũng vừa lúc mở ra đỡ lấy thân thể mềm mại sắp ngã, “Tiểu thư?”

Có rượu đánh bạo, Hạ Cảnh Điềm ôm chặc lấy hắn. Đã lâu không có bờ vai có thể dựa vào, loại cảm giác này thật tốt, nàng cặp môi đỏ mọng hé mở, tại bên tai hắn thì thào nói nhỏ, “Cùng tôi nhảy một điệu chứ?”

Thân hình người đàn ông xiết chặt, môi mỏng khơi gợi lên nụ cười tà mị, tay to vịn vào bên hông Hạ Cảnh Điềm, chăm chú ôm nàng, rồi lẳng lặng bước lên sàn nhảy.

Nhưng ở một góc an tĩnh nào đó, một đôi mắt sắc bén đang tràn đầy tức giận cực độ, ánh mắt dán chặt chẽ vào bóng dáng treenm sàn nhảy, dưới bóng tối, ngũ quan anh tuấn bị che khuất, đôi mắt lạnh lùng cuồng dã với khí thế bức người, hình dáng hoàn mỹ như đánh bại cả ánh sáng, Kỷ Vĩ Thần lười biếng nghiêng tựa trên ghế sô pha, toàn thân tản ra lạnh đạm không thể tiếp cận.

Đùa giỡn với ly rượu trong tay, nói không ra sự khó chịu tràn ngập lòng ngực, khuôn mặt kia bên ngoài thanh thuần đến cực điểm, nhưng thực chất lại là loại phụ nữ tùy tiện, thật là làm cho hắn không hiểu căm tức, đêm hôm đó còn áy náy sớm đã không còn tồn tại, hắn một lần nữa cân nhắc sự trong sạch của nàng, huống chi, người ôm nàng không ai khác chính là người bạn hẹn hắn đến – Quý Hạo Thiên.

Vốn tửu lượng không tố, Hạ Cảnh Điềm nhảy một vòng càng làm đầu óc choáng váng, cả người đều tựa trong ngực Quý Hạo Nhiên, đầu óc một mảnh mơ hồ, Quý Hạo Nhiên nhìn chằm khuôn mặt Hạ Cảnh Điềm nhỏ nhắn thanh tú liền cong lên khóe môi, ánh mắt hướng Kỷ Vĩ Thần phóng đến, cuối cùng, ôm lấy Hạ Cảnh Điềm ngồi ở bên người Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm sớm đã không biết mình đang ở chỗ nào, cúi thấp đầu xuống liền ngủ như chết.

“Tướng mạo xinh xắn, đêm nay có thể không cần cô đơn.” Quý Hạo Nhiên buông tay ra lên tiếng, chỉ Hạ Cảnh Điềm trong ngực mình.

Kỷ Vĩ Thần híp nửa con mắt, một đôi mắt đen khí phách mà lạnh lùng bắn về phía gương mặt Hạ Cảnh Điềm, hắn uống cạn ly rượu, hời hợt lên tiếng, “Đem cô ấy tặng cho tôi như thế nào?”

Quý Hạo Nhiên rượu đến miệng thiếu chút nữa đã phun ra, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nói!”Cậu xác định?”

“Ừ.” Một tiếng đáp ứng, cánh tay Kỷ Vĩ Thần đã chụp tới, đem Hạ Cảnh Điềm lôi về phía mình, nhìn nàng mắt khép rồi lại mở, tóc mất trật tự, ánh mắt hắn càng phức tạp khó dò.

Quý Hạo Nhiên mặc dù có chút không cam lòng, nhìn thấy người xinh đẹp bay đi, môi mỏng không khỏi trêu đùa, “Khi nào thì, Kỷ tổng đứng đắn của chúng ta cũng bắt đầu chơi trò tình một đêm rồi?”

Hừ nhẹ một tiếng, Kỷ Vĩ Thần cong môi, trên mặt giương lên vui vẻ nhàn nhạt, nhưng trong đáy mắt cũng làm cho người ta cảm giác một vòng lạnh lẻo đang tràn ngập.

Không nói chuyện phiếm thêm, Kỷ Vĩ Thần tay ôm lấy Hạ Cảnh Điềm đi thẳng đến cửa, sau lưng, Quý Hạo Nhiên không khỏi trừng mắt vung quyền, nói thầm , “Tên quá phận nha, lần sau không có dễ dàng cho cậu như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play