“Ngươi thật gầy quá, vài năm nay sống không tốt sao? Ta vẫn nghĩ rằng ngươi rất khá!”
Trong đèn đóm rực rỡ không cảm giác được màn đêm đã bắt đầu, Tần Nguyệt đứng gần ngọn đèn, nhợt nhạt cười, gương mặt được ánh đèn nhu ấm, trong mắt cũng là ánh sáng ấm áp của ngọn đèn.
Ngữ khí nàng xa xăm, nhìn Sở Tụ trước mắt, giống như vị nào đó của nhiều năm trước có được gương mặt non nớt nhưng lại là thiếu niên nói chuyện tâm tính lão thành.
“Là một đoạn thời gian trước bị bệnh, cho nên gầy đi một ít.” Sở Tụ hiện nay thanh ngạo lãnh tĩnh, chung quy vẫn làm Tần Nguyệt cảm thấy cậu giống như một người xa lạ, không biết làm sao để nói chuyện thân thiện trở lại.
“Trước kia, mặt của ngươi tròn một ít, sờ vào mềm mềm.” Tần Nguyệt nói xong đã muốn vươn tay sờ nhéo hai má Sở Tụ, “Hiện tại,……”
Sở Tụ bất ngờ không kịp phòng bị, bị Tần Nguyệt sờ soạng một phen, nhưng sau đó liền né đầu tránh đi, có chút bất đắc dĩ nói, “Ngươi như thế nào còn bộ dạng này!”
“Sờ một chút thì có làm sao?” Tần Nguyệt ngồi bên biên cửa sổ, phồng miệng một chút, lộ ra thần sắc thất vọng, hai tay nắm lại, cảm thán một câu, “Hiện tại, cũng không có cảm giác trước kia.”
“Làm tướng quân còn như vậy, thời điểm ở trong đại điện nhìn thấy ngươi, ta cũng không nhận ra ngươi rồi, cảm thấy ngươi khác đi nhiều lắm.” Sở Tụ nhìn Tần Nguyệt trước mặt, tuy rằng khi làm một ít động tác nhỏ vẫn là người kia lúc ban đầu, nhưng tổng chung quy, kỳ thật đã thay đổi.
Lại nhìn Tần Nguyệt một lần nữa, Tần Nguyệt thay đổi, Sở Tụ cũng không biết đáy lòng là cảm giác như thế nào, cái loại vừa buồn bã vừa mất mát làm cậu không biết phải đối diện làm sao.
Cảm giác này làm cậu cảm thấy chính mình thật ti bỉ xấu xí, cậu không có lý do để yêu cầu một người không thay đổi, nhưng cậu xác thực lại rất hoài niệm Tần Nguyệt trước kia, hoài niệm đến nỗi không thể đem Tần Nguyệt của hiện tại liên hệ với Tần Nguyệt trước kia.
Cậu cảm thấy trầm trọng lại buồn rầu.
Nữ hài tử đơn thuần ngày trước một lòng cùng mình một chỗ nay đã là nhất quân chi tướng, tựa như rồng bay tận trời, khí thế thiên thành, đứng ở nơi cao chúng sinh, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa xôi.
“Ha ha…… Ha ha ha……” Tần Nguyệt xem Sở Tụ nhíu mi nhìn nàng thì cười ha ha một trận, ôm bụng khom lưng mà mảy may không để ý chút hình tượng, Sở Tụ thật sợ nàng cười đến thở không nổi, bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng nàng, “Ngươi đây là cao hứng cái gì, có thể cười thành như vậy.”
“Khi đó ngươi nhìn chằm chằm vào ta, ta còn tưởng ngươi mê luyến ta không thể kiềm chế!” Tần Nguyệt ngừng cười, bất quá ánh mắt vẫn còn ý cười đến loan loan, cười cợt Sở Tụ một phen, “Lúc ấy ngươi nghĩ như thế nào, có phải cho rằng ta là đệ nhất mỹ nam tử trong quân hay không, cảm thấy ta đứng ở nơi đó, trong cung điện cũng sáng sủa lên.”
“Ngươi có bảnh chọe như vậy sao? Cái gì mà mỹ nam tử, cẩn thận về sau rối loạn không xác định được giới tính!” Sở Tụ cũng cười.
“Rất nhiều người mê luyến ta nha, ngươi không biết sao?” Tần Nguyệt một dạng kiểu cách khổng tước, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng.
“Nhưng thật ra nghe nói có rất nhiều khuê tú trong kinh chờ gả cho ngươi làm Tướng quân phu nhân!” Sở Tụ trả về một câu.
“Nữ nhân vẫn là quên đi. Hai cái nha đầu hầu hạ ta trong quân, rõ ràng biết ta là con gái, lại nói cái gì không gả cho người khác, cũng không nghĩ, chờ về sau các nàng già rồi thì gả đi không được, đến lúc đó ta cũng không nguyện ý dưỡng một ít lão bà.” Tần Nguyệt nói xong liền cảm thán, sau đó lại biểu tình phong phú cười tà một phen, “Thời điểm ta ở nam Cẩm, có nhận thức vài vị danh kỹ, ai, mỹ nhân phía nam thật sự bất đồng với mỹ nhân phương bắc, đều là trong nước đi ra, thật sự là…”
Sở Tụ dù sao cũng cảm thấy Tần Nguyệt cười có chút dâm uế, liền đánh gãy lời nói của nàng, “Nữ nhân làm thủy, nam nhân làm bùn, là nữ nhân thì đều đẹp, lại thêm phía nam sơn minh thủy tú, mỹ nhân càng nhiều cũng là đương nhiên. Nếu ngươi thích như vậy, vì sao bản thân không mặc một thân nữ trang thử xem.”
“Ách…….” Tần Nguyệt gõ gõ bệ cửa, cười đến có chút ái muội, thanh âm phóng thấp một chút, nói, “Ai đang nói nữ nhân nha, nam Cẩm nổi tiếng nhất là nam kĩ, một đám bộ dạng so với nữ nhân còn yêu hơn, chẳng qua, bọn họ thích trát son phấn, điểm này ta không quá thích…”
“Ta hoài nghi ngươi rốt cuộc là đi đánh giặc hay là đi săn diễm!” Sở Tụ cảm thán, đi rót chén trà đưa cho Tần Nguyệt, Tần Nguyệt tiếp nhận uống hết.
“Kỳ thật cũng không phải ta muốn, đều là bộ hạ đưa tới, những người đó chỉ để nhìn thôi, không thể đem bọn họ làm gì! Lại nói, khi đó ta chọn một người xinh đẹp nhất cấp cho hoàng huynh, chẳng qua không biết về sau thế nào?”
Mặt Sở Tụ có chút đen, lâu như vậy hai người không gặp nhau, có nhiều chuyện muốn nói, nhiều chuyện muốn hỏi, không nghĩ tới Hoàng đế đặc biệt cho hai người thời gian ôn chuyện, cuối cùng lại nói những chuyện không dinh dưỡng này.
“Có thể thế nào, hoặc là đã chết, hoặc là còn sống.” Sở Tụ trả về một câu, lại hỏi vấn đề tối mấu chốt, “Về sau ngươi muốn làm thế nào, vẫn làm Tần Lam Phong sao?”
“Hiện tại ta còn chưa muốn thay đổi, làm Tần Lam Phong cũng không có gì không tốt. Lại nói, ta còn muốn đánh tới Tây Di, dù sao cũng còn thời gian, ta cũng phải chiếu cố bộ hạ, cũng không thể mặc kệ bọn họ. Lần này ta trở về, là muốn hướng hoàng huynh, một ít lương bổng, không biết có thể cấp quân bổng cho binh sĩ hay không?” Tần Nguyệt thu hồi vẻ mặt cười đùa thì trở nên lập tức nghiêm minh.
“Hai năm nay triều đình thiếu hụt, khoản chi nhiều, phải chờ qua hai năm nam Cẩm lục châu khôi phục trở lại, tình huống này mới có thể chuyển tốt, khi đó Hoàng Thượng hẳn là sẽ lo lắng vấn đề quân bổng, hiện tại triều đình thật lấy không ra ngân lượng.” Sở Tụ một dáng bộ dạng Thừa tướng, liền trả lời vấn đề của Tần Nguyệt, còn nói, “Tây bộ quân của ngươi thống trị tốt lắm, Hoàng Thượng khen ngợi có thêm, nghĩ đến ngươi là tướng lĩnh Hoàng Thượng rất yên tâm, các quân yêu cầu, Hoàng Thượng trước hết phải thỏa mãn ngươi.”
Đối với vấn đề không có tiền, Tần Nguyệt cũng rất lo lắng, nghe Sở Tụ nói như vậy, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chính là cảm thán một tiếng, “Rất yên tâm với ta sao?”
“Lại nói, ta viết cho ngươi không ít thư, một phong ngươi cũng không thu được à, vì sao không thấy hồi một thư nào?” Tần Nguyệt nhìn Sở Tụ, biểu tình rất là chân thành.
Kỳ thật Sở Tụ cũng đã nghĩ qua vấn đề này. Hơn phân nữa Tần Nguyệt sẽ liên hệ với cậu, vì sao cậu chưa bao giờ thu được thư tín, vậy chỉ có thể là bị Hoàng đế cắt đứt. Sở Tụ không chủ động nhắc tới chuyện này, cũng là sợ kết quả như thế, làm cho người ta xấu hổ.
Đối mặt với Tần Nguyệt, Sở Tụ cũng không muốn nói dối, đành phải lãng sang chuyện khác, nói, “Tướng quân phủ của ngươi là Hoàng Thượng phong thưởng năm trước đi, rất nhiều đồ vật bên trong đều không chỉnh tề, nếu không hợp, có thể đến quý phủ của ta trụ.”
Tần Nguyệt nhìn Sở Tụ, thu liễm ánh mắt một chút, trong lúc đó khoảng cách giữa hai người giống như lập tức kéo xa, “Hiện tại ngươi đã cùng hoàng huynh ở chung một chỗ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT