Sở Tụ cảm thấy chính mình vừa rồi quá mất bình tĩnh, không đầu không đuôi đã nói lung tung một trận, từ ngự thư phòng đi ra rồi đi một đoạn đường, được gió thổi qua, đầu óc thanh tỉnh không ít. Tuy rằng cảm thấy cùng Hoàng đế đàm tình thuyết ái thì có rất nhiều phương diện đều thật phiền, nhưng chính mình nói như vậy cũng thật sự quá là mất mặt, một đường suy nghĩ, trong lòng ê ẩm rầu rĩ, lại cảm thấy không xong mà mặt mũi đỏ đến mang tai.
Dọc theo đường đi gặp được rất nhiều thái giám cung nữ, mọi người một mạch thi lễ rồi né sang nhường đường. Sở Tụ không nhớ đường mà tiếp tục đi tới, đi đến một gian đường mòn trong ngự hoa viên có hoa cỏ cây cối và cầu đá. Ngự hoa viên rất lớn, cậu cũng không thể nhớ được phương hướng, cuối cùng thì không tìm được đường trở về.
Lại nói, ngự hoa viên chia làm nội ngoại hai phần, nội viện là Hoàng đế cùng hậu phi sở dụng, Sở Tụ cảm thấy chính mình ở trong đó nơi nơi đi loạn, nói không chừng vào nội viện, sẽ làm cho người nắm được nhược điểm.
Nhưng là, bây giờ còn chưa tới mùa xuân tháng ba ấm áp, hoa nở cũng không tốt, bên ngoài tuy rằng có ánh mặt trời nhưng gió cũng khá lớn, căn bản trong ngự hoa viên không ai ngắm cảnh. Sở Tụ nhìn xem khắp chốn cũng không thấy một bóng người, đang muốn tìm ai đó chỉ đường nhưng không tìm được, đành phải đi vào lương đình gần giả sơn* nghỉ ngơi. Đứng nhìn từ xa, thấy một vị mặc phục sức nội giam từ hành lang đằng xa đi tới, không đợi cậu xin giúp đỡ, đối phương đã nhìn thấy cậu, hơn nữa tiểu nội giam cư nhiên còn đến đây.
(*) Núi giả.
“Dịch đại nhân, ngài ở đây a! Hoàng Thượng để nô tài tìm ngài, nhưng đến giờ mới tìm được!”
Lẽ ra, Sở Tụ cũng coi như cảm thấy chính mình đã đi được xa, mà chỗ này cũng rất hẻo lánh, thế nhưng nội giam cư nhiên có thể tìm thấy cậu nhanh như vậy.Sở Tụ nhìn trên mặt hắn cũng không có bởi vì mau mau đi tìm cậu mà đổ mồ hôi, cảm xúc cũng không có bởi vì tìm được mà kích động, đồng thời Sở Tụ chưa bao giờ nhìn thấy người này bên cạnh Hoàng đế. Sở Tụ suy nghĩ, thì trong lòng có chút sinh nghi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nói, “Bất tri bất giác cư nhiên đi đến đây, làm phiền ngươi!”
“Dịch đại nhân nói cái gì làm phiền chứ! Đây không phải là điều nô tài nên làm sao!”
Tiểu nội giam này thoạt nhìn cũng mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng rất thanh tú, chính là quá gầy, sắc mặt có chút vàng, thoạt nhìn tựa như hầu tử, thời điểm nói chuyện cảm giác có chút co rúm.
Hắn mang theo Sở Tụ đi lên hành lang gấp khúc, đi một đoạn đường, trên đường đi cư nhiên không gặp một người, tuy rằng ven đường bài trí hoa cỏ thật tinh tế, nhưng là có vẻ quá mức lạnh lùng, lạnh lùng đến không bình thường. Sở Tụ nhìn thái dương một chút, căn cứ vào phương hướng trong hoàng cung, đây cũng không phải hướng nam cung điện cậu đã đi qua, lại nhìn nhìn tiểu nội giam ngoan ngoãn dẫn đường phía trước, Sở Tụ giả vờ đau chân một chút, dừng lại không đi.
“Dịch đại nhân, ngươi như thế nào? Hoàng Thượng đang đợi, nếu như chậm trễ, nô tài không muốn lần lượt bị mắng!” Tiểu nội giam quay đầu nhìn Sở Tụ, cẩn thận nói, trong giọng nói có chút khẩn trương.
“Ta bị sái chân một chút, vô cùng đau đớn a! Hiện tại không thể đi, ngươi đi gọi người đến đỡ ta!” Vùng mày Sở Tụ cau lại, ánh mắt bán nhíu, một chân nhảy vài bước đi lên đỡ lấy tay vịn hành lang.
“Này phải làm như thế nào mới tốt?” Tiểu nội giam gấp đến độ xoa tay, hướng nhìn sang phía chung quanh, nhãn cầu chuyển chuyển, nói, “Nếu không thì nô tài đỡ đại nhân!”
“Đi gọi người đi! Ngươi đỡ không được!” Sở Tụ tựa vào trên tay vịn, hàng mày cau lại vẫn không nhúc nhích.
Tiểu nội giam kia không còn cách nào, đành phải nói, “Vậy Dịch đại nhân nhất định không cần đi, ở chỗ này chờ nô tài, nô tài lập tức đi tìm người đến.”
Sở Tụ gật gật đầu, thấy hắn đi đến một chỗ ngoặt nhìn không thấy, lập tức nhảy xuống hành lang, muốn từ hướng nam hoa viên rời đi, dù sao hoàng cung rất lớn, chạy đi đâu cũng được, chung quy vẫn có thể trở về con đường chính mình quen thuộc.
“Dịch đại nhân, xin lỗi!”
Sở Tụ mới đi được hai bước, cư nhiên từ phía trước xuất hiện hai người ăn mặc giống như nội giam, hơn nữa hai người này còn mang mặt nạ bảo hộ. Sở Tụ không nghĩ tới đối phương vì muốn bắt cậu mà an bài nhiều người như vậy. Cậu phản ứng nhanh hướng một bên chạy đi, còn chưa đi được hai bước đã bị một người từ phía sau nắm lấy bả vai lôi kéo, Sở Tụ không ngờ được đối phương lại là người có công phu, động tác nhanh như vậy chuẩn như vậy, thoáng cái đã bị một cái khăn tay bưng kín miệng mũi, ngửi được mùi hương thì liền hôn mê bất tỉnh.
Sở Tụ cảm thấy tư duy chính mình thanh tỉnh một trận, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, sau đó ngay cả thanh âm nhuyễn hài đạp trên sàn nhà cũng có thể nghe đến rất rõ ràng. Tuy rằng suy nghĩ thông suốt, nhưng linh hồn lại giống như nhảy loạn không thể khống chế, thân thể không một chút nào linh động, cảm giác có người đem mình ôm lên, còn đặt trên giường không quá nhuyễn, rất thô lỗ mà đem y phục trên người cậu xả xuống. Khẽ động một chút Sở Tụ có phần đau, cho dù là đau, động tác cũng không còn cách nào dừng lại, y phục trên người bị cởi hết, Sở Tụ cảm thấy có chút lãnh, đôi tay kia ở trên người cũng là lạnh lùng sờ soạng, Sở Tụ cảm thấy thân thể chính mình nói không chừng đã sởn đầy gai ốc, vì thế cậu thấy buồn nôn đến lợi hại. Nhưng những điều này chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi, cuối cùng cậu tựa như một búp bê vải bị người vứt bỏ trên giường, có người cho cậu uống mấy ngụm nước, nước thật lạnh, còn mang theo chút ngọt, cậu cho rằng chính mình sẽ bị ngụm nước lạnh băng này kích thích, ít nhất suy nghĩ có thể khống chế thân thể một chút, nhưng là còn tệ hơn, sau khi cậu uống nước lại lâm vào bóng tối.
Thời điểm chờ Sở Tụ chậm rãi tỉnh lại, tay chân có thể hoạt động, nhưng mà thân thể lại rất khó chịu, đặc biệt là dục vọng nơi hạ phúc trướng đến lợi hại, yết hầu khô khan, cậu mơ mơ màng màng suy nghĩ là bị người hạ xuân dược. Người kê đơn cậu ngoại trừ là nương nương hậu cung thì không còn ai, bởi vì lúc này bên người Sở Tụ còn có một nữ nhân, cho nên đối phương mới có khả năng hãm hại cậu như vậy.
Ánh sáng trong phòng thực ám, Sở Tụ nghĩ không chừng đã là ban đêm. Cậu khó chịu đến lợi hại, nhưng vẫn là cắn chặt răng cầm lấy sàng đan không hề cử động bất kì động tác nào. Cậu có thể ngửi được một cỗ mùi thơm mà chỉ có nữ nhân mới có thể phát ra. Vị đạo ngọt nị tràn ngập khoang mũi, cậu biết có một nữ nhân ngay tại bên mình, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, nhưng ý chí kiên định cùng với trước giờ thân thể bạc nhược, lại uống rất nhiều thuốc, cho nên cậu đối với dược vật có sức đề kháng lớn hơn so người với người bình thường, trong khoảng thời gian ngắn dược kia trong thân thể cũng không đặc biệt rõ rệt. Lại thêm cậu tin tưởng Hoàng đế sẽ đến tìm cậu, nên cứng rắn hy vọng có thể trải qua.
Qua một hồi lâu, thân thể Sở Tụ càng ngày càng nóng, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng trước kia cậu cùng Hoàng đế một chỗ thân thể khoái hoạt.
Cậu thật sự chịu không nổi mới động động vặn vẹo thân thể trên sàng đan, mà vặn vẹo như vậy càng làm dục hỏa của cậu không thể kiểm soát, tuy rằng nhìn không rõ bộ mặt nữ nhân trên giường, chỉ có thể loáng thoáng xem được thân thể nàng, là một nữ nhân thực đầy đặn. Ánh mắt cậu mông lung bịt kín một tầng quang mang, hung hăng đem nữ nhân kia nhìn chằm chằm.
Sở Tụ liếm liếm đôi môi, hô hấp ngày càng thêm nặng, tay run rẩy mà sờ vào thân thể nàng, da thịt nhẵn nhụi nhuyễn hoạt làm Sở Tụ không nghĩ muốn buông tay, nhẹ nhàng di chuyển thân thể đè ép lên người nàng.
Trời đã muốn tối, lúc bình thường vào thời gian này đều đang dùng vãn thiện, nhưng bây giờ còn chưa tìm được Sở Tụ, nên Hoàng đế đã không thể vờ như trấn định mà ngồi yên, đứng lên ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, sau đó, hắn trực tiếp xuất môn, đi đến hướng hậu cung.
Vào hậu cung tìm người rất là phiền toái, tuy rằng hắn ra lệnh, nhưng thị vệ vẫn có điều cố kỵ, không dám đi vào bốn phía lục soát tìm người.
Hoàng đế một đường đi đến hậu cung, vừa đến nửa đường, đã có thị vệ cầm đồ vật tiến đến báo cáo, cấp cho Hoàng đế nhìn, đó là khối ngọc bội mà bình thường Sở Tụ hay dùng, nói là phát hiện được ở bên trong hành lang ngự hoa viên Viên Đông Giác (园东角).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT