Thời đại này gieo trồng anh đào cũng không quá tốt, anh đào trái nhỏ hạt to, nhưng hương vị so với hiện đại ngon hơn rất nhiều, chua chua ngọt ngọt, là một loại tư vị nói không nên lời. Chua đến trong răng, cuối cùng lại ngọt đến đáy lòng.
Những năm này, anh đào vốn thưa thớt, hơn nữa chỉ ở phía nam mới có. Lúc trước chưa đánh hạ Cẩm quốc, muốn ăn anh đào là rất khó, cho dù hiện tại muốn ăn, cũng là dùng khối băng mùa đông ướp lạnh, một đường khoái mã đưa về Quỳnh Anh, thời điểm ăn vào vì qua vài ngày nên không còn mới mẻ, hương vị có chút biến đổi, cũng không còn ngon miệng.
Nhìn một chậu hoa quả đỏ hồng ánh sáng lung linh, Sở Tụ cầm một cái lên ăn, một ít tặng cho chủ tớ Dịch Minh Trí, hạ nhân trong phủ cũng hưởng lây, nếm thử ngự dụng phẩm trong cung.
Loại hoa quả này không thể dùng làm thức ăn chính, Sở Tụ nhìn nó, liền để người hầu đi lấy cái lọ tinh xảo đến, sau vừa có mễ tửu*, vừa có băng đường**, đem anh đào rửa sạch thả vào trong lọ, lại bỏ chút băng đường cùng mễ tửu vào ngâm chung, rồi đem lọ đặt ở tầng dưới cùng trên giá trong thư phòng.
(*) Rượu nếp, rượu gạo.
(**) Đường phèn.
Nghĩ ngâm tốt rượu anh đào rồi đem đưa cho Hoàng đế, như vậy trong lòng cũng tốt hơn chút ít.
Tháng tư thi đình, Dịch Minh Trí nhỏ tuổi tham gia, trước khi xuất môn, Sở Tụ quan tâm dặn dò hắn rất nhiều, bảo hắn đừng lo lắng khẩn trương, Hoàng đế cũng là người bình thường, phát huy như trước là tốt rồi.
Trong khoảng thời gian Dịch Minh Trí tới đây, cũng đem Sở Tụ trở thành ca ca, đối Sở Tụ kính trọng ngưỡng mộ. Nghe xong lời nói Sở Tụ, gật gật đầu đi theo các nhân sĩ vào cung.
Đề mục thi đình lần này do các vị đại nhân Lại bộ cùng Lễ bộ ra, một bộ phận khác thi vấn đáp do Hoàng đế tự chính mình khảo, Sở Tụ tuy không tham gia nhưng rất nhanh cũng có thể biết được kết quả.
Nhân sĩ lần này có tổng cộng hơn năm mươi người, Hoàng đế tự khảo kỳ thi xuân cũng được mười mấy người, phần còn lại đều do đại thần bố trí. Ngày hôm sau có kết quả, Dịch Minh Trí đứng nhì bảng, Sở Tụ vì hắn cảm thấy cao hứng, phái người về nhà báo tin vui, cũng đến Thiên Phúc lâu tiêu pha một phen, sau thi đình vài ngày, Hoàng đế đãi yến trong lâm viên hoàng gia, thỉnh các vị tiến sĩ đến mừng chút vinh ân. Sau đó căn cứ vào trả lời của nhóm tiến sĩ trong kì thi đình, điều đến các bộ tiến hành khảo sát xét duyệt, về sau chính thức nhận quan.
Đã qua hơn hai mươi ngày, Sở Tụ nhìn nhan sắc lọ rượu đã một màu phấn hồng, phi thường xinh đẹp, hương thơm thản nhiên một trận mùi anh đào. Sở Tụ ngửi chính mình đều muốn uống, bất quá, cuối cùng vẫn là dùng muôi chiết rượu vào một vò mới, đem nó vào trong cung.
Trên mặt Sở Tụ lộ ra ý cười, sau đó nói, “Hoàng Thượng không ngại đoán thử xem.”
Hoàng đế nhìn nét mặt Sở Tụ cười tươi như hoa, là biểu tình thoải mái sung sướng rất ít khi gặp, hắn cũng không phá hủy hưng trí của cậu, liền dở lớp giấy dầu bên trên, một cỗ hương rượu nhàn nhạt lan ra, vị đạo đặc biệt thơm mát. Trước kia hắn nhất định ngửi qua, nhưng không nhớ được cái gì, bất quá bên trong là rượu không thể nghi ngờ, chính là không biết rượu gì.
Để người mang đến chén sứ rót một chút, trong chén trắng nhỏ, rượu này phấn hồng óng ánh, dụ hoặc xinh đẹp nói không nên lời.
Hoàng đế nhìn về Sở Tụ, Sở Tụ nhàn nhạt cười, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, mà rượu này tựa như đôi môi cậu, Hoàng đế nhìn rượu lại nhìn Sở Tụ, trong lòng không khỏi có chút nóng lên. Kỳ thật hắn đã muốn biết rượu này là gì, lại nghĩ muốn đùa Sở Tụ, vì thế nói, “Rượu này giống như yên chi tửu*, không biết bên trong có pha son vào hay không.”
(*) Rượu son.
Sở Tụ vừa nghe Hoàng đế nói, trên mặt hiện ra ngạc nhiên, cậu thật sự không nghĩ tới Hoàng đế sẽ đem rượu cùng son liên hệ với nhau, bất quá là Sở Tụ không nghĩ, kỳ thật nhìn kỹ, thật sự có điểm giống. Trong lòng nghĩ cái gì, nhìn đến là cái gì, đạo lý này Sở Tụ vẫn hiểu, không biết như thế nào, bởi vì đáp án của Hoàng đế làm lòng cậu nổi lên phiền muộn, ý cười trên mặt cũng không còn trong sáng như vậy.
“Chẳng lẽ các vị nương của ngài dùng vị son này sao?”
“Còn phải hưởng qua mới biết được.” Hoàng đế nâng chén uống một ngụm, mím môi trở về, nói, “Cùng son vẫn là bất đồng. Hương này trong veo mang vị chua hoàn hảo, bất quá, đường bên trong có điểm nhiều, lần sau, không cần dùng mễ tửu, dùng liệt tửu* trẫm lại càng thích.”
(*) Rượu mạnh.
Sở Tụ trong lòng ác độc nghĩ, Hoàng đế cổ đại ăn nhiều son trên mặt mỹ nhân trúng độc chết nói không chừng có rất nhiều, ngươi nếu ăn son cũng trúng độc, ngược lại chết cũng ý nghĩa.
Tuy rằng trong lòng buồn bực, cậu vẫn là chỉnh lại biểu tình nói, “Không biết son trong cung chế như thế nào, bất quá, rượu này dùng anh đào lần trước Hoàng Thượng ban cho, nghĩ đến cùng son vẫn có điểm khác biệt. Hoàng Thượng nếu thích, có thể để phía nam gieo trồng anh đào làm thành rượu, như vậy anh đào là những quả đầu tiên, rượu cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Dựa vào yêu thích khác nhau, dùng rượu khác nhau, cho đường bao nhiêu đều có thể khống chế, làm như vậy sẽ ra được nhiều loại, nghĩ đến Hoàng Thượng sẽ càng thích. Rượu này tính nhiệt, mỹ dung dưỡng nhan, dùng ban cho các vị nương nương cũng không sai, Hoàng Thượng, ngươi nói đúng không!”
Hoàng đế nghe Sở Tụ nói đoạn dài, trong lời nói như thế nào đều thấy một cỗ vị chua, tâm tình hắn liền tốt lắm, ôn nhu nói, “Rượu này nếu ngươi thích, trẫm liền cho bọn họ đi làm. Anh đào kia vốn thiếu, ngươi dùng làm rượu thật sự lãng phí.”
Trong lòng Sở Tụ càng thêm khó chịu, nghĩ rằng lãng phí ngươi cũng đừng uống, miệng lại nói, “Đều là Hoàng Thượng ban cho, có thể làm cho ngài uống là vui vẻ rồi.”
Hoàng đế lại rót một chén, hắn nhìn rượu hồng nếu đỏ, cũng không địch lại sắc môi Sở Tụ.
Sở Tụ ngồi trên ghế nhìn bâng quơ, chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên tối xuống, cậu ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh nhìn Hoàng đế. Sở Tụ không có chuẩn bị gì, đã vừa vặn bị hôn, muốn chống đẩy, một ngụm rượu đã vào trong miệng mình. Mặc dù rượu này cùng đồ uống không sai biệt lắm, nhưng là rượu vẫn có tính kích thích, một viên tròn tròn gì đó bị Hoàng đế dùng lưỡi cuốn vào miệng mình, Sở Tụ dùng đầu lưỡi bắt lấy nó dời đi, lại bị Hoàng đế nâng gáy làm cho nụ hôn thêm sâu sắc, rượu kia hơn hai mươi ngày được Hoàng đế dùng lưỡi đảo qua đảo lại, đến cuối cùng đều vào cổ họng Sở Tụ.
“Ô…..Ô ô…..” Sở Tụ không còn cách nào, bị hôn đến nhãn mao kim tinh, cảm thấy hít thở không thông, đành phải vươn tay đẩy đi thân mình Hoàng đế, tay lại bị hắn bắt được ấn vào một cái sự vật nóng bỏng.
Rốt cục đã xong màn hôn như khổ hình, Sở Tụ ngưỡng tựa vào ghế thở dốc, tay bị Hoàng đế nắm, muốn tránh cũng tránh không thoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT