Tần Nguyệt rõ ràng là chán ghét Vu Văn Thanh, nên chỉ dùng nửa con mắt mà liếc nhìn hắn.
Vu Văn Thanh đối với nữ tử mạnh mẽ như vậy cũng xem thường, tuy rằng đêm qua hai người đã xảy ra chuyện thân mật, nhưng hắn thật sự không thể nào thích được nữ tử này.
Trong nội điện tình hình đang giằng co, bầu không khí xấu hổ, thì có thái giám đến truyền Sở Tụ và Vu Văn Thanh.
Sở Tụ cấp cho Tần Nguyệt một ánh mắt an tâm, liền cất bước ra ngoài.
Vu Văn Thanh thấy bộ dạng thần khí cao ngạo của Tần Nguyệt, tin rằng nếu chính mình lại nói thì trong lòng càng thêm tức giận, nên chỉ đành cắn răng chịu đựng. Biết phụ thân bên ngoài, hắn sửa soạn lại y tiết trên người, thấy quần áo bên giường cũng không dám đi đến cầm mặc vào, chỉ có thể căm hận nhìn Tần Nguyệt một cái, có chút ủ rũ đi ra ngoài.
Tần Nguyệt là công chúa, cũng không để ý đến các ngoại thần, hơn nữa, bộ dạng y phục xốc xếch cũng chỉ có thể chạy đến cạnh cửa mà nghe ngóng.
Vu Thái úy một bộ quang minh chính trực, khuôn mặt vuông vuông, để râu quai nón, sắc mặt có chút đen và đỏ, cặp mắt hữu thần sáng ngời, thấy nhi tử Vu Văn Thanh đi ra, liền tiến đến cho hắn một cước, đem một thanh niên tráng kiện hơn hai mươi tuổi té ngã trên mặt đất, “Vu gia ta sao lại có nghiệt tử như ngươi, tự ý xông vào hoàng cung, còn quấy rối công chúa, Vu gia làm sao dám đối mặt với Tiên hoàng, đối mặt với sự yêu quý của Hoàng thượng! Nghiệt tử! Nghiệt tử!….”
Vu Thái úy than thở đau lòng mắng chửi nhi tử.
Tuy rằng ái tử của lão phóng túng một chút, nhưng cũng chưa đến mức không phân được nặng nhẹ, trong phủ đủ loại ca cơ, vũ nương, nha hoàn mỹ mạo chờ thị tẩm, muốn phong tình như thế nào lại không có, bất luận công chúa quốc sắc thiên hương đến đâu, lão cũng tin nhi tử Vu Văn Thanh cũng sẽ không bị công chúa mê hoặc mà mạo phạm công chúa, trong đây nhất định có vấn đề.
Nhưng là, vô luận có lỗi hay không, hiện tại Hoàng Thượng tức giận, giải quyết vấn đề của Hoàng Thượng mới là mấu chốt.
Vu Văn Thanh bị Thái úy cho một cước ngã trên mặt đất cũng không dám lên tiếng, đành phải một lần nữa quỳ hảo.
Hoàng đế chỉ lạnh lùng ngồi một bên nhìn Thái úy giáo huấn nhi tử. Vu hiền phi cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, đau lòng cho đệ đệ, mặt lo lắng không thôi. Hoàng đế còn chưa lên tiếng, nên nàng cũng không dám tiến lên khuyên bảo.
Sở Tụ quy củ đứng một bên, hai tay nắm chặt, nhìn xem hoàng đế muốn làm thế nào.
Vu Thái úy là cựu thần hai triều, trước kia đương kim Hoàng Thượng đăng cơ cũng có một phần tay lão giúp đỡ. Vu Văn Thanh cũng xem như là tiểu cữu tử (em vợ), có thể cùng công chúa kết thành phu thê, Hoàng đế nếu như trọng dụng Vu gia, thì nhất định đã đem công chúa gả vào Văn Thanh, như vậy, quyền lực Vu gia cũng có thể cao thêm một bậc, thế nhưng, Hoàng đế còn mượn chuyện của công chúa, không những không gả đi còn muốn trị tội Vu Văn Thanh, chuyện này rõ ràng là Hoàng đế muốn cho Vu gia một cái điềm báo.
Sở Tụ cũng đã có thể nghĩ như vậy, thì Vu Thái úy là cựu thần ở trong triều không có khả năng không nhìn ra được thánh ý.
“Hoàng Thượng, nghiệt tử phạm tội lớn, người đưa hắn đi sung quân Tây Bắc vốn là chuyện nên làm, nhưng mà, cựu thần hiện tại chỉ còn lại một đứa nhi tử này, mong Hoàng Thượng nương tay, nễ tình cựu thần tận tâm tận sức với người, khai ân một lần, để cho hắn chăm sóc lão thần trước lúc lâm chung đi! Lão thần không biết cách dạy con, khuyên bảo cũng vô lực, không thể giúp đỡ làm việc giúp Hoàng Thượng, chỉ cầu Hoàng Thượng cho cựu thần được cáo lão về quê.” Vu Thái úy khuất phục không dậy nổi, thanh thanh kiệt lực, chỉ cầu Hoàng đế có thể tha cho con lão.
Phụ mẫu trong thiên hạ, có mấy người không sốt ruột vì ái tử chứ.
Vu gia ban đầu cũng có vài đứa con, bất quá, trước Vu Văn Thanh còn có các ca ca nhưng đều bệnh mà chết non, dòng tộc Vu gia đứa có thân thể khỏe mạnh sống đến bây giờ chỉ có Vu Văn Thanh, cũng khó trách Vu gia đối với hắn dung túng cưng chiều hết mực.
Hoàng đế đứng lên, đem Thái úy đang quỳ trên đất nâng dậy, “Lại nói, ngài là lão sư của trẫm. Văn Thanh cũng là trẫm nhìn hắn lớn lên, chẳng qua, trẫm cũng chỉ có một thân hoàng muội, bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy, trẫm ban đầu cũng là muốn đem Tần Nguyệt gả cho hắn, nhưng là, hoàng muội của trẫm luôn luôn tùy hứng, nàng không muốn, trẫm cũng vô pháp bắt ép nàng gả cho Văn Thanh, nàng vừa khóc vừa nháo, trẫm cũng hết cách, nên chỉ có thể định tội Văn Thanh.”
“Cựu thần cảm kích Hoàng ân! Còn thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng, cho cựu thần gặp mặt công chúa để bồi tội, cầu công chúa tha thứ, danh dự công chúa đã bị nghiệt tử nhà thần hủy hoại, tất cả mọi thứ đều do nghiệt tử chịu trách nhiệm.” Vu Thái úy nghe xong lời Hoàng đế, lại quỳ xuống khẩn thiết nói.
Tần Nguyệt đứng trong nội điện nghe mọi người nói, khóe miệng nhếch lên, nhưng lại là một tia châm biếm chế nhạo, không biết là chế giễu Thái úy không biết tự lượng sức mình, hay là chế nhạo mình có một Hoàng đế ca ca như vậy.
Trong mắt nàng hiện lên một tia trào phúng cùng đau xót, liền ly khai cửa đi vào.
“Tần Nguyệt một lòng muốn gả cho Dịch khanh, sợ là không dễ dàng bỏ qua cho Văn Thanh.” Khẩu khí hoàng đế thân thiết không gì sánh được, nhưng có thể nhận thấy rõ ràng sẽ không nhượng cho Thái úy được như ý muốn.
Bởi vì nãy giờ Sở Tụ không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng một bên như không tồn tại, Vu Thái úy thấy Hoàng đế chỉ về Sở Tụ, mới hảo hảo đánh giá một phen. Ngày ấy, Sở Tụ một thân hồng y diễm lệ mị hoặc vô cùng, lộng lẫy mê người làm cho người khác nhớ mãi không quên. Lúc này, Sở Tụ chỉ mặc một thân quan phục nội thần xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, thần sắc thẳng thắn vô tư, ánh mắt trong suốt, tướng mạo chính trực, làm cho người ta thấy được một cổ khí khái.
Vu Thái úy thậm chí còn không nhận ra người đang đứng ở nơi này chính là luyến đồng mỹ mạo đêm đó. Tuy rằng nhìn thiếu niên này tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chưa từng thấy qua cậu kiến công lập nghiệp gì với triều đình, nhưng là, tướng mạo cậu vô cùng tốt, nghĩ đến công chúa nhất định là coi trọng khuôn mặt này, nên một lòng muốn gả cho cậu.
Lão chắp tay làm lễ nói, “Dịch đại nhân, chuyện của nghiệt tử, thật không phải, mong rằng ngươi hảo hảo khuyên giải công chúa! Vu mỗ vô cùng cảm kích!”
“Thái úy đại nhân khách khí! Chuyện của công chúa ta sao có thể làm chủ được, bất quá, khuyên bảo là chuyện tất nhiên phải làm!” Sở Tụ cũng chỉ có thể khách khí trả lời. Cậu một đường nhượng cho Thái úy, Hiền phi đứng đó cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sở Tụ liếc mắt nhìn Hoàng đế, vừa vặn thấy được ánh mắt dò xét thâm sâu của người kia, cậu kinh hãi một chút, lập tức cuối đầu nói, “Mọi việc còn phải nhìn xem định đoạt của Hoàng Thượng!”
Loại sự tình này đẩy qua đẩy lại, kỳ thực đều là phải xem sắc mặt của Hoàng đế.
Hoàng đế đánh một cái phất tay, thì thái giám tổng quản bên người đi vào nội điện truyền Tần Nguyệt, bất quá, trong nháy mắt, nghe được tiếng thét chói tai của người luôn luôn trấn định là thái giám tổng quản Di Nhuận, “Công chúa treo cổ tự tử!”
Một đám người hướng nội điện chạy đến, đã thấy trên xà nhà treo một vải lụa trắng thật dài, Tần Nguyệt đã muốn treo cổ lên, bất quá, cũng may ghế dưới chân còn chưa có rời đi, Di Nhuận thì đang ôm nàng, không cho nàng đạp bay ghế.
“Nô tài lớn mật, còn không mau thả bản cung!” Tần Nguyệt tức giận mắng to, trên mặt bi thương một lòng muốn tìm chết.
Hoàng đế vừa nhìn, sao không biết lại là thủ đoạn đùa giỡn của Tần Nguyệt, “Tần Nguyệt, muội đang làm cái gì vậy?”
Chân Tần Nguyệt thật lợi hại, Di Nhuận cư nhiên bị nàng đá văng, mắt thấy ghế sắp đổ, Sở Tụ xông lên một tay ôm lấy chân nàng, “Mau xuống!”
Tần Nguyệt thấy Sở Tụ đến, liền ủy khuất tùy ý Sở Tụ ôm, một động tác đẹp mắt, đem nàng trụ lại, nhưng là cậu lại đứng không vững, thiếu chút nữa đã ngã sập xuống, cũng may Hoàng đế đứng phía sau đem hai người đỡ tốt, ngoại nhân nhìn vào cứ tưởng Hoàng đế đang bảo hộ Tần Nguyệt, nhưng thật ra hắn lại đang ôm Sở Tụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT