Sáng
sớm, đại lục đã mất đi sự yên tĩnh vốn có. Quân đội trải qua cuộc chiến quy mô
lớn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục, đã bắt đầu tiến hành điều động tập trung. Từng
sĩ quan cơ sở nhận được tử lệnh của Nguyên soái, không tiếc bất kỳ giá nào hành
quân cấp tốc, tập trung tại Bàng Sa.
Trên
không, toàn bộ máy bay dân dụng, quân sự ở vùng lân cận đều bị trưng dụng,
nhưng vẫn chưa đi. Trên mặt đất, những binh sĩ có sức chiến đấu mạnh mẽ, Zombie
và Thú tộc, chạy đi điên cuồng bất kể sống chết.
Khi
bọn họ tới gần Bàng Sa, từ xa đã nhìn thấy toàn bộ thành phố giống như bị chìm
trong nước. Mực nước ở ngoại thành đã cao hơn một thước. Đến gần hơn một chút,
bọn họ kinh ngạc nhìn thấy từ mặt đất tới bầu trời giống như miệng một vết
thương màu đỏ sậm. Sóng nước đục ngầu như cự long, tự nhiên lao từ trên trời
xuống, lan ra toàn bộ Bàng Sa.
Đó là
một cơn hồng thủy đến từ không gian khác, xuất hiện từ trong không khí.
Cùng
lúc đó, ở Đế đô, bộ phận tác chiến kiên quyết phản đối Cố nguyên soái đích thân
tới hiện trường chỉ huy. Trong phạm vi năm mươi km xung quanh Bàng Sa, đoàn
người bắt đầu sơ tán khẩn cấp. Quan Duy Lăng chủ động đòi tới Bàng Sa đôn đốc
tác chiến trước.
Mấy
trăm máy bay trinh sát cũng được huy động khẩn cấp, áp sát Bàng Sa, canh giữ
bầu trời Bàng Sa, quan sát toàn bộ khu vực mặt đất, không được bỏ sót để báo
cáo cho chỉ huy Quan Duy Lăng, và Cố nguyên soái ở hậu phương.
Cùng
lúc đó, Khảm Đặc đã trở về phủ Nguyên soái. Chỉ là, ngay sau đó Tạ Mẫn Hoằng
cũng trở về, tất cả đều mang theo vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vua
loài người!” Khảm Đặc khóc không ra nước mặt gục dưới chân Cố Triệt, “Quốc
vương bị giam cầm rồi! Nhị hoàng tử đã chỉ huy đại quân, mở rộng vết nứt thời
không, có thể đánh tới đây bất kỳ lúc nào.”
Cố
triệt thản nhiên đưa mắt nhìn con thú nhỏ bị thương khắp người, trầm giọng gật
đầu. “Đã biết.”
Khảm
Đặc khóc sướt mướt quay lại báo cáo cho mọi người những việc hắn đã trải qua
khi quay về.
Hắn
vừa mới đáp máy bay trở lại vùng không gian Sulfur, đã lập tức nhận ra có
chuyện không ổn. Trên đường có rất nhiều cuộc tuần hành, khi hắn vừa lại gần
quan sát, liền thấy trên những băng rôn, khẩu hiệu kia ghi mấy chữ rõ ràng.
“Nhị hoàng tử tất thắng”, “Tiếp nối mở rộng không gian hơn.”........
Hắn
hổn hển chạy về phía Vương cung, nhưng những thị vệ nằm vùng bên ngoài cung đã
sớm bị bắt hết. Nó tiện tay dùng cuốn “danh khúc thưởng tích” lấy ra từ thư
phòng của Cố nguyên soái hối lộ cho thị vệ, mới có thể lén lút đột nhập vào
trong cung.
Nhưng
mà quốc vương đã bị bí mật giam cầm. Nhị hoàng tử tuyên bố quốc vương đã chết.
Người thừa kế vương vị chỉ còn lại một mình hắn. Mà hắn còn nói bản thân sẽ tìm
trái tim Tháp Nại về, dùng ân uy thu được sự ủng hộ của các đại thần, bắt đầu
tiến hành tổ chức quân đội.
Khảm
Đặc rơi vào đường cùng, chỉ có thể nén đau bỏ lại những thứ yêu thích. Dùng môt
trăm khí cụ truyền phát danh khúc Tạ Mẫn Hoằng cho nó, cố gắng hối lộ mấy sĩ
quan canh giữ quốc vương, mới có thể gặp được ngài.
Nói
tới đây, Khảm Đặc lấy ra một mảnh tinh thể mỏng bé cỡ ngón tay cái. “Đây là tin
tức Ngô vương lệnh cho tôi chuyển lại.”
Màn
ảnh 3D phóng lớn giữa không trung. Đó là một người đàn ông trung niên hơi béo.
Mặc trường bào hoa lệ đầy những hoa văn phức tạp. Mái tóc dài màu đỏ, mơ hồ có
thể nhận ra những đường nét trên gương mặt tuấn lãng, vẻ mặt hiền từ đang có
phần khẩn trương.
“Vua
loài người tôn kính! Tôi thay mặt cho đứa con xấu xa gửi tới loài người lời xin
lỗi. Năm mươi năm trước khi tộc của tôi tới không gian Sulfur song song với Địa
cầu, vẫn luôn sống yên ổn cùng với nhân loại............”
Quốc
vương thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, mới bắt đầu nói bọn họ sinh tồn trong
trong tình trạng tài nguyên ở hành tinh Tháp Nại cạn kiệt không dễ chút nào.
Còn cả quá trình tới được không gian Sulfur, thậm chí còn bày tỏ lòng yêu thích
nhiệt tình của bản thân với âm nhạc.
Nghe
được khoảng năm phút, hai hàng mi Cố triệt bắt đầu nhăn lại nhìn Khảm Đặc. Cả
người Khảm Đặc run rẩy, vội vàng đứng lên, nói oan ức. “Tôi biết quốc vương rất
dài dòng......Thật có lỗi, thật có lỗi......” Hắn đưa ngón tay vuốt nhẹ vào lá
tinh thể, hình chiếu quốc vương bắt đầu tăng tốc, cuối cùng cũng đi vào trọng
tâm.
“Tiếu
Khắc không hề mang trái tim hành tinh Tháp Nại đi. Dựa vào năng lực của nó,
hoàn toàn không có cách nào phát huy năng lực của trái tim Tháp Nại. Đó là lý
do vì sao trái tim Tháp Nại vẫn còn ở trong cung. Tiếu Khắc đã đem trái tim
Tháp Nại để ở giữa khu vực có từ trường mạnh với ý định hủy diệt nó. Chỉ cần
trái tim Tháp Nại còn trong tay tôi, bóc trần sự thật ta đang bị giam cầm, nói
với con dân của tôi, loài người là một dân tộc yêu thương nhiệt huyết với nghệ
thuật, nhất định bọn họ sẽ buông bỏ vũ khí. Nhưng nếu thật sự bùng phát chiến
tranh, đó chính là đỉnh tai ương của nhân loại.”
Hình
chiếu biến mất, mọi người lâm vào trầm mặc.
Chỉ
có Khảm Đặc vẫn cung kính quỳ gối trước mặt Hứa Mộ Triều. “Chiến thần điện hạ,
hiện giờ chỉ có người mới cứu được trái tim Tháp Nại.”
Hứa
Mộ Triều ngồi yên bất động, “Dựa vào cái gì để tin mi?”
Khảm
Đặc nóng nảy. “Chiến thần ơi! Tuy người Tháp Nại không thích chiến tranh, nhưng
chúng tôi trước nay vẫn luôn trung thành với chủng tộc! Tôi tuyệt đối không bao
giờ đem chuyện an nguy của quốc vương ra đùa giỡn. Năng lượng của tôi và Lôi
Lạp có hạn, trong cơ thể người có năng lượng Chiến thần, chúng tôi chỉ có thể
mang theo người thực hiện bước nhảy không gian. Nếu tới lúc này mà chiến thần
điện hạ không ra tay, nhân loại sẽ đi tới bước đường diệt vong, không còn đường
lui.”
“Có
đường khác ----- đạt được thắng lợi.” Cố triệt thản nhiên nói.
“Làm
sao có thể?” Khảm Đặc lẩm bẩm.
Đúng
lúc này, cảnh vệ thông báo: “Hồng thủy Bàng Sa đã ngừng lại, trên bầu trời xuất
hiện rất nhiều thú bay trên không, xông vào tấn công quân ta! Hai bên đã bắt
đầu giao tranh.”
Vẻ
mặt Cố triệt đầy kiên quyết: “Nói với Quan Duy Lăng ---- nhất định phải đánh
cho đám người đó quay về.”
Khảm
Đặc: “Hu hu hu hu.....”
Bên
ngoài ngàn dặm của thành phố Bàng Sa.
Quan
Duy Lăng đứng trong khoang máy bay chiến đấu, kiên nghị giống như một pho
tượng.
Nhìn
đường ánh sáng màu đỏ giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một loạt thú bay
phủ kín trời đất. Anh vẫn điềm tĩnh như trước, hạ lệnh xuống mặt đất, song song
với những binh sĩ trên không, đồng loạt dùng hỏa lực mạnh tấn công.
“Gần!
Phải đủ gần!”
Dựa
theo chỉ thị của Nguyên soái, ba vạn binh sĩ loài người, Zombie, Thú tộc gần
như vây kín Bàng Sa không một kẽ hở. Mỗi một tấc vùng trời, chỗ nào cũng có máy
bay chiến đấu không ngừng lượn vòng.
Mà
sách lược này, rõ ràng đã thu được hiệu quả ấn tượng. Mấy ngàn pháo năng lượng,
tên lửa, pháo trọng lực song song chuyển động về phía trước, tạo thành một mạng
lưới hỏa lực kín kẽ không chút sơ hở.
Dễ
nhận thấy số thú bay Tháp Nại xuất hiện dày đặc trong không trung đã bị đánh
tới mê muội. Trong khoảnh khắc, mặt nước Bàng Sa không ngừng có thi thể trôi
nổi, hơn nữa, số lượng còn không ngừng tăng lên.
Quan
Duy Lăng đứng sau mấy tên sĩ quan, tất cả đều tập trung quan sát tình hình bên
ngoài. So với cuộc hành quân điên cuồng cách một tiếng trước, nhìn chung tình
hình đã tạm yên ổn.
Mà
Quan Duy Lăng nhìn những thú bay có hình dạng gần giống với bán thú Hứa Mộ
Triều đầy trời, trong đầu không tự chủ được nghĩ về cảnh chứng kiến sáng nay.
Trong
căn phòng rải đầy ánh nắng mặt trời, cô duyên dáng đứng bên cạnh Nguyên soái.
Vẻ mặt Nguyên soái nghiêm trang, một tay tự nhiên ôm ngang eo cô. Nhìn thoáng
qua rất dịu dàng, rất hạnh phúc.
Nguyên
soái, Mộ Triều, trận đầu tiên tôi sẽ đánh thật gọn gạng, sẽ không cho quân địch
bất kỳ cơ hội nào.
Hai
giờ chiều, tin chiến thắng truyền tới phủ Nguyên soái. Cho dù là Cố nguyên soái
luôn nghiêm khắc cũng khẽ mỉm cười: “Tốt.”
Tất
cả những thú bay Tháp Nại xông vào không gian nhân loại, phần lớn bị bắn chết,
một số nhỏ bị thương bắt làm tù binh.
Năm
giờ sau cuộc tấn công phủ kín trên không, thậm chí bên quân địch còn chưa kịp
tung ra một quả đạn năng lượng nào, thì số thương tổn đã vượt lên hơn năm nghìn.
Mọi thú bay đi qua kẽ hở không gian, không hề để sót một ai.
Cuối
cùng, không còn thú bay xuất hiện từ khe hở không gian nữa, có lẽ chúng đã biết
sợ, không hề ló đầu ra. Dù sao, bọn họ cũng không thể ngờ trong thời gian ngắn
vô cùng, khi vừa mới hoàn thành bước nhảy không gian, loài người đã chuẩn bị
xong thiên la địa võng.
Lần
đánh trả chính thức đầu tiên của loài người đã toàn thắng người ngoài hành
tinh.
Đến
lúc này, Khảm Đặc và Lôi Lạp đều im bặt không nói. Chỉ là ánh mắt nhìn Cố triệt
và Thẩm Mặc Sơ, càng tràn đầy vẻ sùng bái.
Tạ
Mẫn Hoằng cười nói: “Tiếu Khắc? Nghe qua tên này còn đánh không lại một tư lệnh
dưới trướng Liên nguyên soái, mà còn dám đối địch với nhiều chủng tộc như vậy?
Có vũ khí năng lượng thì sao?”
Chúng
tướng bật cười. Thẩm Mặc Sơ lại đột nhiên hỏi Khảm Đặc, Lôi Lạp: “Lần sau bọn
họ tấn công, liệu có đi qua khe hở này nữa không?”
Khảm
Đặc và Lôi Lạp đưa mắt nhìn nhau, gật đầu, Khảm Đặc nói: “Bình thường, vết nứt
thời không rất nhỏ. Mỗi lần chỉ có thể cho một người Tháp Nại đi qua. Còn lại
nhất định phải dựa vào sự trợ giúp từ năng lượng tinh thể. Tinh thể vô cùng
khan hiếm, là vật cấm sở hữu trong Bước nhảy không gian. Chắc chắn nhị hoàng tử
đã sử dụng tinh thể. Tiếp theo, chắc chắn sẽ tập kích bất ngờ từ một nơi nào
đó.”
Thẩm
Mặc Sơ nhìn về phía Cố Triệt: “Nên hạ lệnh lui binh rồi.”
Cố
Triệt gật đầu, nói với Tạ Mẫn Hoằng: “Báo cho Quan Duy Lăng, để những máy bay
trinh sát không người lái ở lại, những người khác lập tức lui về.”
Hứa
Mộ Triều hỏi: “Nếu bọn họ tiếp tục tấn công thì sao?”
Cố
Triệt lắc đầu: “Phương pháp hôm nay chỉ có thể dùng một lần. Lần này đội ngũ
bọn họ rơi vào thế trận hỗn chiến, không thể sử dụng đạn năng lượng. Kế tiếp,
nhất định trước khi Tiếu Khắc xuất hiện, sẽ dùng năng lượng đang hoạt động mở
đường. Người của chúng ta chỉ có thể rút lui, nếu không chẳng khác gì tự tìm
cái chết.”
“Vậy
phải làm sao bây giờ?” Chúng tướng nhao nhao hỏi.
“Vẫn
còn một cách đối phó khác.” Thẩm Mặc Sơ nói. “Lấy công làm thủ, đánh áp sát là
nguyên tắc không thể thay đổi.”
“Đúng.”
Cố Triệt nhìn Thẩm Mặc Sơ. “Thẩm tư lệnh, chúng ta nên nghiên cứu kỹ lưỡng.”
“Được.”
“Còn
có cách.” Hứa Mộ Triều đột ngột nói.
Không
đợi cô mở miệng, Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ cùng đồng thanh: “Không được.”
Nhưng
Hứa Mộ Triều vẫn tiếp tục nói. “Trước cuộc tấn công lần thứ hai, em sẽ cứu quốc
vương, như vậy chiến tranh sẽ không xảy ra.”
Khảm
Đặc và Lôi Lạp cùng nhảy dựng lên, lao về phía Hứa Mộ Triều, nhưng chưa kịp tới
gần cô thì đã bị ai đó đá văng ra ngoài.
Tuy
ngã xuống đất, nhưng vẫn không thể làm bọn chúng thôi kích động. “Chiến thần
điện hạ! Chiến thần điện hạ! Cuối cùng người cũng chịu ra tay rồi sao?”
Hứa
Mộ Triều nhìn hai con thú nhỏ. Tuy ban đầu cô còn nghi ngờ bọn chúng có âm mưu
gì khác. Nhưng xem xét tình hình lại thấy lời của bọn chúng có thể tin được.
Đặc biệt khi bọn chúng miêu tả về Mộc hoàng tử. Rốt cuộc cô đã hiểu rõ nguồn
gốc Minh Hoằng. Có lẽ do ảnh hưởng của dòng máu Chiến thần trong cơ thể, trực
giác mách bảo cô, lời của bọn chúng là thật.
“Anh
không cho em đi.” Cố Triệt kiên quyết nói.
Đột
nhiên Thẩm Mặc Sơ nói. “Để anh đi.”
Mọi
người cùng nhìn về phía Thẩm Mặc Sơ. Anh lại nhìn Hứa Mộ Triều, chậm rãi nói:
“Trong cơ thể anh có máu của em. Nói cách khác, anh cũng có gien Chiến thần.”
Khảm
Đặc và Lôi Lạp vỗ tay: “Chiến thần điện hạ và vua Zombie có thể cùng đi với
nhau! Nếu tất cả mọi người đều có máu của Chiến thần, năng lượng của chúng tôi
có thể đáp ứng mang hai người qua bước nhảy không gian.”
Đêm
hôm đó.
Cố
Triệt ôm Hứa Mộ Triều vào lòng, nhìn nhau không nói gì. Chỉ là anh không ngừng
hôn cô, một lần rồi lại một lần.
“Anh
Triệt, anh cũng biết, đây là cách giảm thiếu tối đa tỉ lệ thương vong.” Cô dịu
dàng nói, “Hơn nữa, trực giác mách bảo em rằng, những lời bọn chúng nói đều là
sự thật.”
Nguyên
soái trước nay luôn dứt khoát kiên định lại không phản bác được, chỉ biết ôm
chặt lấy cô, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Lúc
hừng đông, cô nằm trong vòng tay anh, dịu dàng hôn lên gương mặt anh: “Anh yên
tâm, em sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cố
triệt trầm mặc một lát, nói: “Cho phép Thẩm Mặc Sơ đi cùng em.”
“Anh............ghen
sao?”
“Anh
là đàn ông, nhưng lại để cho người phụ nữ của mình đi cứu vãn tình thế,” Anh
lẳng lặng nói, “Lần trước, khi cứu em trở về, anh đã nghĩ sau này sẽ không cho
em đi mạo hiểm nữa. Em nên giống như mẹ anh, luôn đứng phía sau người đàn ông
của mình, không cần phải suy nghĩ gì hết.”
“Không.”
Cô ôm cổ anh, “Em muốn đứng cùng một chỗ với anh.”
Anh
yên tĩnh, rồi lặng lẽ nói. “Bây giờ em đang đứng trước anh.”
“Ừm,không
phải anh vẫn luôn muốn nhìn em từ phía sau sao?”
Vị
nguyên soái vốn luôn trầm mặc, cũng trở nên nói nhiều, dịu dàng căn dặn. “Nếu
có gì bất thường phải lập tức quay về. Em hãy tin anh, dù không cứu được quốc
vương của Tháp Nại ra ngoài, anh vẫn sẽ chiến thắng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT