Đêm đầu
thu, gió lạnh hiu hiu, doanh địa yên tĩnh. Mùi gỉ sắt và mùi máu tươi tràn
ngập, đủ khiến Hứa Mộ Triều cau mày vì khứu giác nhạy bén.
Mà giờ
phút này, cô đang ngồi trên giường, nhìn ánh mắt đau đớn của người đàn ông
trước mặt mà không biết nói gì.
Thẩm
Mặc Sơ cũng không nói gì.
Cho dù
trầm luân, hương thơm và sự hòa hợp đêm hôm đó vẫn còn khắc sâu trong đầu, khắc
vào tận linh hồn. Trước kia anh từng nghĩ, mình không biết gì về tình yêu, tình
cảm của anh dạm cho Hứa Mộ Triều, có lẽ giống với sự đồng cảm hơn. Bọn họ đều
ngủ say trăm năm và cô cứu rỗi anh. Mỗi lần nhớ tới cô, trái tim anh cảm thấy
ấm áp vô cùng.
Vì vậy
anh rất muốn vĩnh viễn có được sự ấm áp này.
Nhưng
một đêm kia, sau khi vua Zombie Thẩm Mặc Sơ vô sỉ chiếm đoạt cô, cảm giác ấm áp
đó đã không còn tồn tại nữa. Cho tới hôm nay, để anh khôi phục lại nhân tính
một lần nữa, cái giá phải trả chính là máu của cô. Thế nhưng anh có thể khẳng
định, anh yêu cô.
Bởi vì
anh vẫn nhớ rất rõ, cho dù đã mất hết tính người, anh vẫn nhớ rõ. Nhớ nụ cười
xinh đẹp của cô, nhớ thân thể trắng nõn mềm mại của cô, nhớ rằng cô không còn
khả năng yêu mình nữa.
Anh cúi
đầu nhìn cô, không kìm được lòng đưa tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh:
"Sau khi cứu em rời khỏi đây, chờ tiêu diệt đội quân người máy, bố trí ổn
thỏa cho ba mươi vạn Zombie. Mạng của tôi sẽ giao cho em xử lý, coi như là cái
giả phải trả cho đêm đó."
Trong
lòng Hứa Mộ Triều chua xót không nói được gì.
Giọng
nói của anh có phần khổ sở: "May mà Cố Triệt không chết. . . . . ."
Cô gật
đầu: "Ừm, anh ấy không dễ dàng bị đánh gục như vậy đâu."
Khi cô
nói đến Cố Triệt thì vô tình lộ ra vẻ dịu dàng, khiến trái tim anh đau xót.
Nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén nỗi đau này. Anh cười, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt
ôn hòa, chậm rãi nói: "Tôi đã nói với Cố Triệt, tôi và em. . . . . . Thẩm
Mặc Sơ và Hứa Mộ Triều, là tri âm tri kỷ. Dù trước đây hay sau này. . . . . .
vẫn mãi là như vậy."
Hứa Mộ
Triều bật khóc, cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như có một ngày Thẩm Mặc Sơ
thức tỉnh, cô phải đối mặt với anh như thế nào. Anh là người vô tội, cô biết.
Nhưng cô và Cố Triệt chịu khổ, cũng là sự thật.
Nhưng
mà . . . . . sao cô có thể nhẫn tâm trách anh? Ai có thể nhẫn tâm trách anh
đây?
"Tôi
không muốn mạng của anh." Hứa Mộ Triều nhìn anh, ánh mắt nhu hòa, rưng
rưng trong tiếng cười, "Anh nói đúng, chúng ta là. . . . . . tri âm tri
kỷ."
"Mộ
Triều. . . . . ." Anh không nhịn được khẽ gọi tên cô, nhấc tay lên ôm cô
vào trong lòng. Cô nằm trong lòng anh, không nhúc nhích. Anh nghĩ mĩnh sẽ vĩnh
viễn nhớ tới buổi chiều hôm nay, vì từ nay về sau, anh không thể quay đầu được
nữa.
Mái tóc
dài của cô vẫn ngát hương như thế, giống như cảm giác triền miên trong mộng.
Thân thể của cô vẫn mềm mại, bờ eo nhỏ nhắn khiến người ta thương tiếc, làm bàn
tay anh đặt lên đó cũng không nỡ rời đi. Rõ ràng cô đang ở trong lòng anh nhưng
lại với thân phận tri kỷ, anh không thể vượt qua, càng không thể quay lại thuở
ban đầu.
Anh hít
sâu một hơi, lại phát hiện không cách nào áp chế những giọt nước mắt chực chờ
chảy xuống. Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, những giọt lệ nóng liên tục nhỏ
xuống mái tóc dài của cô. Như muốn thương tiếc tình yêu của vua Zombie còn chưa
kịp sinh ra đã phải chết non, trầm mặc mà tàn nhẫn.
"Tối
mai tôi dẫn em đi." Anh càng ôm cô chặt hơn.
"Ừ.
. . . . ." Cô ngẩng đầu, trên mặt cũng ràn rụa nước mắt giống anh. Cô biết
trăm ngàn vết thương trên người đàn ông trước mặt đã thối nát, nhưng bây giờ cô
chỉ muốn ôm anh, cái anh cần bây giờ chính là một vòng tay an ủi.
"Em
ăn cái này đi." Anh lấy trong người ra một viên thuốc, "Minh Hoằng
không chuyên về thuốc, thuốc hắn cho em uống là của Hudgens cho. Đây là thuốc
giải độc."
"Mấy
ngày nữa Minh Hoằng trở về?"
"Hai
ngày."
"Tám
giờ tối mai, sau khi giết chết Hudgens, chúng ta sẽ chạy trốn."
"Giết
hắn thế nào? Trốn thế nào?" Cô hỏi.
Hudgens
đã là một bộ xương trắng, đốt không được, chém không xong;
Mà ở
đây còn có mấy nghìn người máy, ba nghìn Zombie, lại nhất nhất nghe lệnh
Hudgens. Cho dù giết Hudgens, cũng không thể thay đổi gien của bọn họ.
Thẩm
Mặc Sơ vùi đầu vào vai cô, hít sâu một hơi: "Tự tôi sẽ có cách giết
Hudgens. Nếu không giết được, tôi sẽ trói hắn ta lại —— bây giờ hắn ta không có
cách khống chế tôi. Tôi nghĩ Cố Triệt cũng sắp tới cứu em rồi."
Hứa Mộ
Triều kiềm chế cảm giác vui sướng trong lòng: "Anh có tin tức của anh
ấy."
Thẩm
Mặc Sơ gật đầu: "Tôi vẫn luôn chú ý tới đội quân thứ tư. Đội ngũ bọn họ
nhìn giống như bất động, nhưng hôm qua, ở sâu trên khu vực phía Tây, lại có dấu
vết của loài người. Tôi đã phong tỏa tin này, Minh Hoằng cũng không biết."
"Bọn
họ tới đây sao?"
"Đúng
vậy, ít nhất cũng có năm trăm người rải rác lẻn vào. Nhưng tìm được tới nơi
này, e phải mất dăm bữa nửa tháng." Thẩm Mặc Sơ nói, "Chuyện Bàng Sa,
không lừa được Minh Hoằng bao lâu. Chúng ta không thể đợi bọn họ, phải nhanh
chóng rời đi."
Trong
phòng rõ ràng đã cho lắp những thiết bị tinh xảo, đèn thủy tinh hoa lệ, rèm cửa
sổ dầy đẹp, còn có đồ dùng trong nhà kiểu cổ, không có chỗ nào không bố trí
theo sở thích của Hudgens.
Mười
tên Zombie hùng mạnh đã khôi phục tính người bị trói chặt tay chân, không mặc
quần áo, quỳ trên mặt đất. Đại đa số bọn họ cho rằng Hudgens đã bị chết cháy,
cho nên khi Hudgens đứng trước mặt bọn họ thì bọn họ đều nhìn về phía Thẩm Mặc
Sơ, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ. Trên thực tế, khi bọn họ nhận được lệnh của Thẩm
Mặc Sơ chạy tới bộ Tổng chỉ huy liền bị bắt lại, sau đó phải quỳ xuống chờ đợi
trong tư thế nhục nhã.
Hudgens
rất ưa thích phong cách nghi thức hóa này, hắn đi tới cạnh tên Zombie đầu tiên,
giơ tay lên sờ cổ anh ta. Bộ xương trắng run rẩy vì hưng phấn.
"Rất
tốt." Hắn cười, "Vua Zombie, anh có thể đi ra ngoài.
Thẩm
Mặc Sơ ngừng lại trong giây lát, nói với mười Zombie kia: "Đồng bào sẽ nhớ
đến các anh."
Lời thì
thầm của anh không kinh động đến Hudgens. Anh rời khỏi căn phòng, khóa trái cửa
lại, hít sâu một hơi, ấn vào một nút ẩn phía dưới.
Sau đó,
anh trầm mặc đứng trước cửa căn phòng, chờ đợi.
Căn
phòng có hiệu quả cách âm rất tốt. Anh có muốn cũng không nghe thấy tiếng kêu
đau đớn của các sĩ quan trung thành khi bị Hudgens cắn nuốt. Cũng không nghe
được, tiếng khung xương kim loại của Hudgens run rẩy khi nhiệt độ trong phòng
hạ thấp một cách mãnh liệt.
Chờ
đợi, lại chờ đợi.
Chờ đến
khoảng một tiếng, cho đến khi tướng quân Lưu Phi giờ đây đã trung thành với
Hudgens, chạy tới nói muốn tìm Hudgens. Anh chỉ lạnh lùng nói với Lưu Phi,
Hudgens đã trở về phòng ngủ. Mà khi Lưu Phi gõ cửa phòng Hudgens thì lại có một
mỹ nữ loài người ra mở cửa, bực bội nói Hudgens không thích bị quấy rầy.
Sau đó,
chờ đến khi bóng dáng Lưu Phi hoàn toàn biến mất, anh hít sâu một hơi, lấy từ
vách tường bên cạnh ra một cây búa tạ, mặc bộ đồ bảo hộ đã chuẩn bị từ trước,
rồi mở cửa phòng ra.
Dù được
ngăn cách bởi một lớp bảo hộ, cũng có thể cảm thấy luồng khí lạnh ào ạt đập vào
mặt.
Dù là
khung xương kim loại, hay thân thể máu thịt đều bị đóng băng trong tình cảnh
này.
Xuyên
qua một tầng hơi lạnh, anh đi vào giữa phòng. Mười người thuộc hạ trung thành
vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, chỉ là họ không còn cử động được nữa. Anh tháo nón
lính xuống, cúi người thật thấp trước bọn họ.
Sau đó,
anh nhìn về hướng bộ xương trắng bên cạnh Zombie đầu tiên.
"Không
phải không có cách nào tiêu diệt được mày sao?" Anh lạnh lùng hỏi, "
không phải không có cách nào chống lại gien sao?"
Anh dồn
sức vào cây búa tạ, đập thật mạnh vào bộ xương trắng khiến nó vỡ tan thành bốn,
năm mảnh!
Khi
mảnh xương trắng cuối cùng bị đập nát, anh thầm nghĩ, cuối cùng chủng tộc
Zombie đã giành được độc lập, mặc dù cái giá phải trả không hề rẻ chút nào.
Bóng
đêm âm trầm như ma quỷ, trong vòng vây trùng điệp của năm nghìn người máy và ba
nghìn Zombie, không còn nơi nào để ẩn thân. Nhưng với bản lĩnh của hai tuyệt
đỉnh cao thủ, cộng thêm sự che chở của màn đêm cũng đủ để tránh thoát mọi sự
truy đuổi.
Song
máy theo dõi của Minh Hoằng, và Zombie Lưu Phi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn
họ. Những Zombie và người máy phòng bị bên ngoài đồng thời xuất phát, vô số máy
bay chiến đấu bay lên không trung sẵn sàng nghênh đón quân địch, khí độc từ từ
lan khắp bầu trời xung quanh bộ Tổng chỉ huy.
Ở nơi
tiền tuyến xa xôi, Minh Hoằng nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ phía Đông trên màn
hình giám sát, gương mặt tuấn tú trầm xuống như giăng đầy mây đen. Hắn nhắm mắt
lại, trong đầu hiện lên thân thể xinh đẹp động lòng người của Hứa Mộ Triều. Cơ
thể hấp dẫn hắn như vậy. Nhưng mãi mãi không thuộc về hắn.
"Nếu
như không thể bắt sống. . . . . ." Hắn mở mắt ra, đỏ ngầu không còn chút
hơi ấm nào, "Thì mang thi thể về đây cho ta."
Cùng
trong đêm đó, trong phạm vi dải đất gần thủ phủ Zombie. Một nhóm người khác,
hòa với bóng đêm ẩn nấp trong rừng tiến về phía trước.
Từng có
thuộc hạ đề nghị ngụy trang thành Zombie, hệ số an toàn sẽ cao hơn. Nhưng đáp
lại anh chỉ là cái nhìn lạnh lùng của Nguyên soái. Người đề nghị thầm kêu bản
thân mình đã quá đường đột, chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt tuấn mỹ của Nguyên soái
bị bôi máu đen lên Hình
ảnh này, vừa nhìn thôi đã cảm thấy rất ghê.
Mà bí
mật đi thẳng một đường tới đây, quả thật đã chứng minh không cần thiết phải
ngụy trang.
Bởi vì.
. . . . . Những Zombie hay người máy gặp phải, đều bị gọn gàng linh hoạt giết
chết không một tiếng động. Mà khi gặp phải những đại quân lớn, Nguyên soái sẽ
sớm dẫn bọn họ vượt qua.
Căn cứ
vào tin tức truyền về từ thủ phủ quân địch, chỗ này cách bộ Tổng chỉ huy quân
địch ít nhất còn hơn hai ngày hai đêm. Chỉ là muốn bắt kịp tốc độ Nguyên soái,
khiến nhóm lính tinh anh này phải cắn chặt răng.
Vậy mà
đêm nay, bóng dáng Nguyên soái nhanh chóng xuyên qua màn đêm, nửa gương mặt
lạnh lẽo trầm mặc, hình như đang rất. . . . . . nóng vội.
"Chiến
dịch Bàng Sa, không lừa bọn chúng được bao lâu." Nguyên soái từng nói với
Quan Duy Lăng, " Một khi phát hiện ra, Minh Hoằng sẽ chặn tất cả con đường
có thể tới cứu cô ấy."
Mà tối
nay, khi Nguyên soái nhìn về phía bầu trời tối dần ở phía Tây, trong lòng không
hiểu vì sao lại có cảm giác bất an mơ hồ.
Anh
luôn kiên định với mục tiêu của mình, không bao giờ có ý nghĩ dư thừa. Nhưng
mấy ngày trước, khi anh thấy hình ảnh Hứa Mộ Triều bị Minh Hoằng ôm vào lòng
thì trái tim anh dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.
Trước
nay anh làm việc không hề theo cảm tính. Nhưng lần này, sự tức giận tích tụ
trong lòng đã bộc phát không hề báo trước. Anh có cảm giác muốn tự tay đâm Minh
Hoằng. Không, tự tay đâm không đủ, dường như có giết chết hắn cũng không đủ.
Lá thư
Hứa Mộ Triều để lại, có lẽ chỉ là một cách bày tỏ tình cảm của cô. Nhưng lại
được anh nhét vào trong ngực. Mỗi khi màn đêm buông xuống, anh sẽ cầm nó ra
ngoài, yên lặng đọc. Khi anh đọc đến câu "Giang sơn của anh, em sẽ thay
anh gánh vác", anh lại nhớ tới đôi mắt vĩnh viễn trong suốt, đôi mắt kiên
cường linh động của cô.
Anh cảm
thấy có một chỗ mềm mại nào đó trong lòng khẽ nhói đau. Loại cảm giác này hơi
giống như tình cảm dành cho Cố Lệ, nhưng cũng rất khác. Mỗi khi nhớ tới mái tóc
đen, đôi má lúm đồng tiền của cô, Nguyên soái sẽ cảm thấy mình bị mỗi cái nhăn
mày, mỗi một nụ cười của cô trêu chọc đến ngứa ngáy, nhẫn nại, không đủ thỏa
mãn.
Mà khi
anh nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô bị coi như vật thí nghiệm nằm trước
mặt anh. Ở trong mắt anh khi đó, thân thể cô chỉ là cơ thể của một người phụ nữ
bình thường.
Rồi sau
đó , cơ thể mềm mại trắng nõn như tuyết trắng kia lại thiêu đốt mắt anh còn
mãnh liệt hơn bất kỳ ngọn lửa nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận, hối hận
vì ban đầu đã để cho cô khỏa thân trước mặt mấy nhà khoa học.
Mà một
đêm kia, anh nhớ đến đôi mắt âm trầm của cô, sự thân mật trong cách cư xử vua
Zombie dành cho cô, sau đó truy xét đủ loại dấu vết Zombie lẻn vào, anh có thể
dễ dàng đoán ra thời gian vua Zombie ở lại trong phòng cô ——
Anh cảm
thấy không thoải mái, rất không thoải mái, cực kỳ không thoải mái. Loại cảm
giác đó giống như Bộ tư lệnh – sinh mệnh tối cao của toàn quân bị kẻ địch đánh
lén, mà anh thân là Nguyên soái lại không thể làm được gì. Anh cảm thấy ít nhất
phải dùng máy bay oanh tạc tập kích ba vòng, lấy đoàn xe thiết giáp nghiền nát
đống phế tích hoang tàn còn sót lại, cuối cùng châm lửa đốt hết những vật còn
sống, mới đủ giải hận.
Mà khi
anh nghĩ tới đêm đó, cơ thể Hứa Mộ Triều mềm mại với gương mặt yếu ớt, một cảm
giác thương tiếc mãnh liệt trào lên trong anh. Anh cảm giác mình sẽ không chút
do dự đoạt lại cô, không tiếc bất cứ giá nào đoạt lại cô. Sau này sẽ không để
cho cô rời xa mình nửa bước, không cho phép cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
"Gia
tăng tốc độ!" Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên trong gió đêm truyền
đến tai mọi người. Mà anh giống như ma quỷ thỉnh thoảng tập kích bất ngờ trong
bóng đêm, lúc thì ngẩng đầu ánh trăng tinh khiết, Anh biết người con gái tên
Hứa Mộ Triều, cô gái bán thú này đã trở nên hết sức quan trọng, thành một phần
không thể thiếu trong cuộc đời vốn thẳng tắp của anh.
Mà bất
kỳ kẻ nào, có ý đồ cản trở bước chân anh đi về phía cô, đều sẽ bị anh tàn nhẫn
diệt trừ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT